Chương trước
Chương sau
Tại một nơi nào đó trong Băng Tuyết Quốc Độ, bốn người quây thành một vòng tròn, ở giữa là một người phụ nữ vóc dáng xinh đẹp. Cô ta mặc một bộ đồ màu đen hoà lẫn với mái tóc đen nhánh, chính là Thạch ma nữ, chỉ là bây giờ vết thương của cô ta đã nghiêm trọng hơn trước, trên người có vô số vết thương hở miệng, máu từ đó mà chảy ra, hơi thở cũng dần trở nên suy yếu.



Vây quanh cô ta là bốn kẻ tu luyện đã đạt tới Cực Cảnh của Băng Tuyết Quốc Độ, lúc này bọn họ đều nhìn cô ta với ánh mắt chế giễu đắc ý



“Thạch ma nữ, cô em đừng cố gắng tìm điểm yếu của người khác để tấn công nữa. Hôm nay cứ ngoan ngoãn hầu hạ bọn anh, chơi đùa vui vẻ cùng bọn anh đi, bọn này sẽ cho cô em sung sướng.” Trong số bốn người, một người đàn ông trung niên sắc mặt tái xanh nói, vừa nói ông ta vừa quét ánh mắt khắp cơ thể được bao bọc bởi bộ quần áo màu đen của Thạch ma nữ, bộ dạng háo sắc tham lam.





“Đừng hòng, tôi đây có chết cũng nhất định không để các người toại nguyện đâu.” Thạch ma nữ nghiến răng đáp.



“Ha ha ha, vậy bọn này cũng tranh thủ cọ nhiệt, dù sao thì thứ chúng tôi muốn cũng chỉ là thân thể của cô.”







“Vốn dĩ trong Băng Tuyết Quốc Độ cũng chỉ có hai người phụ nữ là cô và Yêu Vũ Cơ, he he, lần này cô còn bị thương nữa, nếu bọn này còn không ra tay với cô thì chính là có lỗi với bản thân mình mà. Cô đừng có vùng vẫy làm gì cho mất công, tốt nhất là hãy vui vẻ mà hầu hạ bọn này, nói không chừng còn có thể giữ lại mạng sống.”



“Ha ha, lần này thì chẳng còn ai cứu được cô nữa, thằng oắt con kia đã vào trong vết nứt hai ngày rồi, chắc là nó đã sớm bị lạnh chết trong đó rồi. Có điều tiếc là Yêu Vũ Cơ, nếu có dịp được chơi đùa với bà ta một lúc thì có chết cũng đáng, he he.”



Thạch ma nữ xanh mặt, cả người run rẩy như sắp ngã gục, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ đây chính là kết cục của mình sao?”



Trong vòng hai ngày sau khi Đường Tuấn đi vào trong vết nứt, bởi vì rất sợ anh nên vẫn chưa có người nào dám động đến cô ta. Sau hai ngày, ngay cả một tin tức nhỏ về Đường Tuấn cũng không có, bọn người này lại bắt đầu liên kết lại để ức hiếp cô ta.



“Muốn chơi đùa với Yêu Vũ Cơ thì vào vết nứt tìm bà ta đi.” Đúng lúc này có một giọng nói lạnh thấu xương cốt vang lên.



"Ai?" Bốn người kia lập tức đề phòng cảnh giác.



Bóng dáng đằng trước chợt lóe lên, một nam một nữ xuất hiện trước mặt Thạch ma nữ.







"Chị Thạch, không sao chứ?" Đường Lệ nắm lấy vai Thạch ma nữ, giọng điệu ân cần quan tâm.







Thạch ma nữ kinh ngạc nhìn hai người bọn họ: "Sao hai người đã từ nơi sâu nhất trong vết nứt ra đây rồi sao."







"Ừ." Đường Tuân gật đầu rồi phất tay, ngay lập tức một đạo ánh sáng rơi xuống người Thạch ma nữ.







Trong nháy mắt, những vết thương hở miệng trên người Thạch ma nữ đã lành lặn khỏi hẳn, trình độ y khoa của Đường Tuấn bây giờ đã tiến bộ không tưởng tượng được.







"Cậu vẫn chưa chết?" Bốn người vây quanh Thạch ma nữ đều run rẩy nhìn Đường Tuấn, răng lợi bọn họ đập lập cập vào nhau.







Dường như cảnh tượng chính tay anh giết chết Huyền Linh và Chu Tiêu n vẫn còn hiện hữu trước mắt bọn họ, sức mạnh đó của anh đủ để đứng lên làm chủ Băng Tuyết Quốc Độ này.







"Chưa chết thì sao? Bốn người chúng ta liên kết lại, chẳng nhẽ còn phải sợ cậu ta?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.