Chương trước
Chương sau
"Hừ." Đường Tuấn hừ lạnh một tiếng, nhìn lướt qua mọi người, sau đó mặc cho Thạch ma nữ khuyên can rồi bay vào chỗ sâu nhất của động băng. Anh dùng tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt bóng dáng biến trong sương mù dày đặc lạnh lẽo.



"Cậu ta điên rồi sao?" Thạch ma nữ lẩm bẩm nói.



"Người này tuyệt đối điên rồi, động băng là nơi cậu ta có thể tùy tiện đi vào sao? Chuyến này vừa đi sợ không về được."





"Tuy nhiên thực lực của người này thật đáng sợ, Cậu ta chỉ cần quét mắt qua là tôi đã cảm thấy cổ họng như bị kim châm, khó thở. Nếu ra tay với tôi, ta chỉ sợ ngay cả một chiêu cũng tiếp không nổi."



"Một kẻ đáng sợ như vậy sao lại có thể bị giam cầm trong nước Hàn Quốc?"







"Quên đi. Dù sao cậu ta cũng sẽ chết nếu dám vào động băng. Huyền Linh, Chu Tiêu Ân và Kim Tinh đã chết, Chúng ta vào hang ổ của họ để xem còn bảo vật nào không."



"Như vậy không tốt lắm. Người dù sao cũng bị cậu ta giết, Nếu cậu ta từ nơi sâu nhất của động băng đi ra, biết chúng ta làm như vậy, có thể sẽ đối phó với chúng ta."



"Hừ. Nơi sâu nhất của động băng là tử địa, cậu ta làm sao có thể sống sót trở ra."



Bảy tám người tụ cùng một chỗ thấp giọng thảo luận, bọn họ vốn tưởng rằng Đường Tuấn nhất định phải chết, thương lượng phân chia tài sản của ba người Huyền Linh.



Thạch ma nữ nhìn về phía nơi sâu nhất của động băng, mâu quang khẽ run, có chút tiếc hận, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng: "Haizz. Sao lại phải phiền lòng. mình đã đền đáp được ân tình của ông Đường, sống chết của anh em bọn họ không liên quan gì đến mình."



Nói xong, Thạch ma nữ thân hình vừa động, liền bỏ đi.



Ở nơi sâu nhất của động băng, xung quanh Đường Tuấn đều là sương mù lạnh lẽo. Vừa vào thở không được bao lâu, toàn thân đã bị một tầng sương giá dày đặc bao phủ, không khí trong cơ thể xuất hiện tình trạng ngưng trệ nghiêm trọng, cảm giác như không hoạt động được. Thậm chí anh có thể cảm thấy rằng chân khí của mình đã bị đóng băng.







"Khí lạnh thật đáng sợ. Ngay cả những người tu luyện đến cảnh giới cực hạn cũng phải phân ra phần lớn khí lực để chống cự." Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng.







Anh nhìn về phía trước, không khí lạnh lẽo trước mặt có nhiệt độ thấp hơn, khí tức lạnh lẽo mãnh liệt tạo thành một vòng xoáy màu trắng đục, giống như con mắt của tử thần.







"May mắn mình có trái tim vô cực."







Đường Tuấn theo túi tiền trung lấy ra trái tim vô cực, một mảnh ánh sáng màu xanh lam lập tức quấn lấy toàn thân anh, tạo thành một vòng sáng mỏng. Dưới tròng mắt, băng giá trên người lập tức tan ra, một luồng ấm áp chạy tới tứ chi.







"Yêu Vũ Cơ, bà làm vậy có ý gì?" Đường Tuấn sát ý trong lòng cuồn cuộn, ở nơi này ngay cả anh cũng cần phải dựa vào trái tim vô cực mới có thể đảm bảo an toàn, tu vi Đường Lệ so với bà ta thấp hơn nhiều như vậy, dựa vào cái gì chống đỡ đi xuống?







Nghĩ như vậy, Đường Tuấn không dám do dự, bay về phía chỗ sâu nhất của động băng. Xung quanh bị bao phủ bởi sương mù lạnh lẽo, thậm chí nhận thức của anh cũng suy yếu đi rất nhiều, tốc độ của Đường Tuấn cũng phải chậm lại rất nhiều. Trái tim vô cực chỉ có thể tránh cho hàn khí ăn mòn, ngoài ra không thể tránh khỏi những nguy hiểm khác. Đường Tuấn có thể cảm giác được sương mù lạnh lẽo dày đặc dường như ẩn chứa kinh hãi vô cùng. Đủ để đe dọa tính mạng của anh.







Ở trước mặt Đường Tuấn, sâu trong động băng, một người phụ nữ khuôn mặt tuyệt sắc diêm dúa lẳng lơ đích mang theo cô gái trẻ thành đứng giữa sương lạnh, trong tay người phụ nữ cầm nửa đóa hoa sen.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.