“Thứ rác rưởi vô dụng như anh mà dám to tiếng quát mắng trước mặt tôi.” Đường Tuấn liếc Lãnh Hùng rồi nhìn Mã Nhược Long và hỏi: “Ý của anh cũng là như vậy sao?
Lãnh Hùng vô cùng tức giận, anh ta định xông lên nhưng bị Mã Nhược Long cản lại: “Cậu em nhỏ ăn nói ngông cuồng kia, anh ăn nói cho cẩn thận.”
Mã Nhược Long nói tiếp: “Chỉ cần quỳ xuống và rập đầu lạy là anh đã xin lỗi Lãnh Hùng và thừa nhận sai lầm của mình. Cách giải quyết của tôi là thế đấy, anh thấy sao?”
“Xin lỗi và nhận sai?” Đường Tuấn khịt mũi: “Anh đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành rằng ai đúng ai sai chưa?”
Mã Nhược Long sững lại. Đúng là anh ta không hỏi lại cho rõ ràng mà chỉ nghe nói Lãnh Hùng có mâu thuẫn với người khác và bị người đó đánh bại bởi thuật pháp. Hơn nữa Lãnh Hùng cũng có quen biết với anh ta nên anh ta mới muốn ra mặt giải quyết chuyện này giùm.
“Đúng sai thế nào chưa biết mà đã bắt tôi cúi đầu xin lỗi và nhận sai à? Ha ha.” Đường Tuấn cười lạnh lùng.
Mã Nhược Long cau mày và gằn giọng: “Tôi chẳng cần biết ai đúng ai sai, nhưng Lãnh Hùng là đệ tử của Lã đại sư, cũng là bạn của Mã Nhược Long tôi. Nếu anh ta bị mất mặt, tôi sẽ đòi lại giúp anh ta.”
Anh ta thay đổi giọng điệu và thách thức: “Tôi biết anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346096/chuong-1336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.