Đường Tuấn lắc đầu: “Tôi nói rồi, thứ đó không thuộc về anh.”
“Thằng oắt con đáng chết!” Trong mắt Lạc Thịnh hiện lên sự tức giận, nói: “Vậy thì tôi sẽ tự mình lấy nó. Một Hậu Thiên Đạo Thể cỏn con như anh lại dám nói như vậy với tôi sao!”
“Ngài Đường, cẩn thận.” Ba A Đốp vội vàng hét lên.
Lạc Thịnh ra tay nhanh hơn, lòng bàn tay cậu ta mở ra, năm ngón tay giống như năm cây cột trụ trời, bao phủ lấy Đường Tuấn. Còn Đường Tuấn thì như con thuyền trước sóng to gió lớn, như một con cá mắc lưới, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
“Anh biết không, ban nãy tôi chỉ dùng có bảy mươi phần trăm sức mạnh thôi! Anh dám nói chuyện với tôi như vậy, thì hãy xem thực lực thật sự của tôi đây.” Giọng nói của Lạc Thịnh vang lên.
Long Vương nhìn thấy thanh thế này, sắc mặt thay đổi nhẹ. Nếu ban nãy Lạc Thịnh tung ra một đấm như bây giờ, thì ông ta sẽ không còn hy vọng gì nữa.
“Á!” Lăng Thu Thủy không thể chịu được khi thấy Đường Tuấn bị đánh thành trăm mảnh, cô ta chuẩn bị lấy lòng bàn tay che mắt lại.
“Đùng!”
“Đến từ núi Chứa Chan thì ghê gớm lắm sao?”
Đường Tuấn chỉ nhẹ nhàng nói một câu, cả người Lạc Thịnh đã bị đá bay ra ngoài. Hơn nữa Đường Tuấn chỉ dùng một đấm. Chỉ với một đấm đã phá vỡ lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346070/chuong-1310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.