Nụ cười trên gương mặt của Trương Tín Triết lập tức cứng đờ, ông ta có hơi không nén được giận, nói: “Đã nói là ba năm thì một ngày cũng không thể thiếu. Nếu như cậu dám rời khỏi đạo quán này, tôi sẽ thay sư thúc trừng phạt cậu.” Trương Tín Triết nói xong, phất tay áo rời đi.
Những trưởng lão khác chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm Tạ Hoàng Đồng, sau đó cùng Trương Tín Triết rời đi.
“Chưởng giáo, thật sự để yên cho thằng oắt đó ở lại trông coi đạo quán sao?” Trên đường đi, Trương Chấn không nhịn được hỏi. Tư chất của Tạ Hoàng Đồng thật sự khiến người ta hãi hùng, mới tu đạo một năm mà đã có thể đuổi kịp Trương Tĩnh Hòa, loại thành tích này khiến người khác rợn cả tóc gáy.
Trương Tín Triết nhíu mày, hơi tức giận nói: "Nếu không thì còn có thể làm thế nào hả? Ông giết cậu ta à? Ông dám không?”
Nghe xong, mọi người ngượng ngùng rồi im bặt.
Trương Tín Triết lạnh lùng nói: "Ba năm thôi mà, cậu ta có thể gây ra được sóng gió gì chứ! Tĩnh Hòa không phải là đối thủ của cậu ta, nhưng tôi thì có thể. Vả lại, dù cho cậu ta ba năm, thì cậu ta có thể trưởng thành đến mức độ nào chứ?” Trong mắt lóe lên một tia nóng hầm hập, ông ta nói tiếp: “Sau ba năm, nói không chừng tôi đã chứng đạo Nhân Tiên rồi.”
Bên ngoài đạo viện đổ nát, chỉ còn lại một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3346052/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.