Chương trước
Chương sau
“Tiểu Nam, cô nghĩ anh ấy có thể thắng không?” Lý Ngọc Mai nắm chặt tay Hoa Tiểu Nam, trái tim không khỏi run rẩy.



Ánh mắt Hoa Tiểu Nam lóe lên, cô ấy do dự nói: "Chắc là có thể."



Trước giờ cô ấy luôn luôn tin tưởng Đường Tuấn một trăm phần trăm. Nhưng lần này, trong tiềm thức cô ấy cảm thấy tình hình của Đường Tuấn không được lạc quan cho lắm. Nguyên nhân chính là do thực lực hai bên có sự khác biệt quá lớn.





“Nhất định là có thể.” Mộ Dung Lan và Hoàng Phủ Ngọc kiên định nói.



"Tàng Khánh, thằng cha này đúng là điên rồi. Chẳng lẽ cậu ta tự cho mình là một cường giả cực hạn như Long Vương sao?" Đột nhiên có ai đó trong đám người Nghịch Luân lên tiếng.







Tàng Khánh thở dài nói: "Chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Bọn họ giết Đường Tuấn xong nhất định sẽ thừa thắng xông lên, chúng ta cần phải chuẩn bị đầy đủ, không nên hành xử như anh ta. Sống chết của anh ta không còn quan trọng nữa, chúng ta phải tự mình bảo vệ mảnh đất này.”



“Vâng.” Người của Nghịch Luân đồng thanh đáp lại.



Bùm!



Sáu mươi, bảy mươi vị võ giả Thần cảnh đồng loạt ra tay. Cho đám võ giả Bắc Giang nghĩ tới chuyện này chắc hẳn bọn họ cũng không dám nghĩ, vậy mà giờ đây nó lại đang xảy ra trước mắt bọn họ.



Bọn họ chỉ thấy đủ loại thuộc tính chân khí khác nhau phun ra, những đám mây trên bầu trời bị dẫn động và biến thành chuỗi tia chớp. Chân khí ngưng kết biến thành một ngọn núi màu vàng rộng hai mươi mét vuông, sau đó từ trên không áp xuống. Không những thế mà còn có cây, đất, lửa, nước và gió cùng nhau kết hợp tạo thành dị tượng.



Ngay cả người đứng đầu cũng không thể tạo ra một cảnh hùng vĩ như vậy, trời đất đảo lộn, trời trăng mất sắc, đây giống như một ngày tận thế vậy.



Trong nháy mắt, thân hình của Đường Tuấn được bao phủ bởi đủ loại dị tượng. Tất cả các loại năng lượng chân khí đều cùng nhau bùng phát, âm thanh cuồng bạo như tiếng gió, tiếng sét nổ vang, tiếng rồng hổ gầm thét.







Một đòn hợp lực rồi, Vu Khải Công không ra tay. Anh ta chắp hai tay sau lưng, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, ngạo mạn nói: "Đây chính là kết quả của việc đắc tội với chúng tôi. Dưới một đòn này, trừ khi anh là võ giả Cực Cảnh, nếu không chắc chắn sẽ chết!"







Anh ta nhìn xuống đám võ giả trần tục ở phía dưới, cười lạnh nói: "Thấy không. Đây chính là kết cục của việc đắc tội với Vu Môn tôi, anh ta chính là vết xe đổ."







Tàng Khánh đứng đằng xa thở dài, nói: "Báo với Long Vương, cứ nói Đường Tuấn chết rồi."







Đám Trương Tĩnh Hòa lộ vẻ đau thương.







Cơn bão năng lượng trên trời vẫn còn tiếp tục tàn phá bừa bãi, nhưng dường như tất cả mọi người đều đã biết kết cục.







"Đạo thể, cũng chỉ như vậy." Rất nhiều Thần Cảnh của thế gia ẩn cư ngạo nghễ nói.







Vừa dứt lời, bỗng nhiên trên bầu trời, cơn bão năng lượng trở nên hỗn loạn. Tiếp theo sau đó cơn bão năng lượng bị đánh mở ra từ chính giữa, hệt như một kiếm chém sông, một bóng người bay ra. Sau một khắc, bóng người này va vào trong đám Thần Cảnh của thế gia ẩn cư với một loại phong thái vô cùng ngang tàng, một giọng nói lạnh lẽo từ bên trong vang lên: "Hôm nay, tôi giết trăm thần cho người đời nhìn xem!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.