Chương trước
Chương sau
“Đủ rồi.” Tàng Khánh ngắt lời, sau đó nói với Đường Tuấn bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không biết vì sao Long Vương lại coi trọng anh, nhưng tốt nhất là anh nên thể hiện kỹ năng của mình đi, nếu không thì anh sẽ không thể ra khỏi Bắc Giang đâu. Tôi chỉ có thể khuyên vậy thôi, còn lại thì anh hãy tự lo cho bản thân mình đi.”



“Đi thôi.” Tàng Khánh nói xong bèn cùng một đám người rời đi.



Lúc này ở hiện trường chỉ còn lại Đường Tuấn và đám người Vu Khải Công đối mặt với nhau.





"Đệ tử của phe phái Huyền Minh Quỷ mau ra đây.”



"Người của Thiên Hoả cung đâu rồi?”







"Đệ tử của tôi ở núi Phiêu Miểu đâu?"



Đám người Quỷ Khấp thi nhau hét lên, tựa như sấm rền truyền khắp Bắc Giang. Từng người một bay lên từ đám đông ở nhiều nơi khác nhau trong Bắc Giang. Bọn họ cứ như vậy lơ lửng giữa không trung, tạo thành một luồng khí tức mạnh mẽ chuyên thuộc về cảnh giới Thần Hải, đồng thời cũng tạo nên một cái bóng lớn.



Cuối cùng, hơn năm mươi vị võ giả Thần Cảnh chân đạp hư không bay lên, sức mạnh vô tận tràn ngập khắp nơi đó. Vu Khải Công mang theo mười lăm vị thiên nhân Thần Cảnh bay lên và đứng ở hàng đầu trong đám đông, bọn họ giống như những vị thần từ trên cao nhìn xuống Đường Tuấn.



Tất cả các võ giả ở Bắc Giang hầu như đều nhìn thấy cảnh tượng này.



"Tôi đang thấy gì vậy? Thế gia ẩn cư lại điều động toàn bộ cường giả Thần Cảnh tới ư.”



"Bọn họ định làm gì? Chẳng lẽ bọn họ muốn đối phó với Long Vương sao?"





Các võ giả trong giới võ đạo nước Việt Nam nhìn thấy cảnh này thì không khỏi kinh hãi, nhiều người không biết nội tình bên trong nhưng cũng bị cảnh tượng này làm cho sửng sốt. Tăng thêm Thiên Nhân Thần cảnh thì tổng cộng có sáu mươi đến bảy mươi vị cao thủ đã đạt tới cấp Thần cảnh, dù là cường giả Cực Cảnh cũng không dám đối đầu với đội hình này.







“Lẽ ra Đạo thể không nên tới.” Mục Văn Phong cùng những người khác nhắm mắt lại, trên mặt mang theo vẻ tiếc nuối.







Bọn họ là sáu, bảy mươi vị võ giả đã đạt đến Thần Cảnh, không giống như mấy tên lưu manh trên đường phố.







Chiếc áo choàng của hoà thượng câm đột nhiên phồng lên, da thịt phát ra kim quang, giống như một vị Phật mạ vàng. Trương Tĩnh Hòa thở dài nói: "Hoà thượng câm, tôi biết anh quen biết anh ta, nhưng hiện tại không thể giúp được. Đừng nói là anh, cho dù anh có xuất thân từ Cổ Thiếu Lâm thì lần này cũng không giúp được gì cho anh ta.”







Vị hoà thượng câm nắm chặt tay, trong mắt lộ ra vẻ không muốn nhưng cuối cùng cũng đành nhắm mắt lại, tựa hồ như không chịu nổi những chuyện sắp xảy ra.







Bên trong bí cảnh Kiếm Môn, toàn bộ đệ tử Kiếm Môn đều nín thở. Nửa năm trước, sau khi Trương Kiếm Luân trở về đã phong bế Kiếm Môn, thậm chí còn triệu hồi tất cả đệ tử của Kiếm Môn trong thiên hạ, có vẻ như ông ta muốn co đầu rút cổ lâu dài. Vì sự việc này mà các đệ tử của Kiếm Môn đã gặp phải sự lạnh nhạt và chế giễu mọi người trong thời gian dài.







Trong mái vòm vàng của Kiến Môn, Trương Kiếm Luân đang ngồi trên vách đá, vết thương ở Biển Đông đã hoàn toàn bình phục, thỉnh thoảng ông ta lại phát ra khí tức khiến người ta kinh hãi, như thể một con quái thú đang thức tỉnh. Hiện tại ông ta đã có thể vững vàng bước vào Cực cảnh rồi.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.