“Tôi chỉ cho cậu ta một con đường để sống sót.” Vu Khải Công nhìn về phía nhóm người Hoa Tiểu Nam với vẻ mặt mỉa mai và cười nói: “Bên tôi có mười lăm vị thiên nhân thần cảnh, sau lưng còn có gần năm mươi vị võ giả thần cảnh. Các cô nghĩ mình có thể ngăn cản tôi lại không?”
Rầm.
Trong sâu thẳm Bắc Giang, nơi sương mù bao quanh đột nhiên có một âm thanh trầm đục vang lên.
Vẻ mặt Vu Khải Công càng thêm giễu cợt, anh ta nói: "Tôi nghe nói người của Vu Môn sắp đến rồi, ông lấy cái gì để chống lại tôi đây? Trước đây tôi không muốn động thủ, chẳng qua là vì nể mặt Long Vương mà thôi. Nếu không thì các ông đã sớm chết rồi.”
Vẻ mặt của Tàng Khánh đột nhiên thay đổi, đây là điều mà anh ta sợ nhất phải nhìn thấy. Từ đầu đến cuối, thế chủ động trong trận chiến này luôn nằm trong tay Vu Môn.
“Đừng nói là ông, cho dù người họ Đường kia có ở đây thì cũng không thể làm gì được. Chưa nói đến khả năng anh ta đã chết. Dù sao thì thế giới mới này vẫn sẽ thuộc về Vu Môn mà thôi.” Vũ Khải Công ngạo nghễ nói, âm thanh mang theo sự tự tin.
“Anh Đường chưa chết.” Hoa Tiểu Nam đứng lên, kiên quyết nói.
Khí tức của Hoa Tiểu Nam mờ mịt vô thường, cô ấy đã tu luyện võ công đạt đến nửa Thần Hải Cảnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345977/chuong-1217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.