Chương trước
Chương sau
Vận chuyển Thần Tàng Quyết, năng lượng khổng lồ trong dịch tiên nguyên bị luyện hóa một chút, dung nhập vào khắp nơi trong cơ thể anh. Mỗi một giây, cơ thể anh đều đang được tăng cường, tuy chỉ tăng cường trong phạm vi rất nhỏ, nhưng quá trình lại kéo dài. Chỉ cần tiếp tục tiến hành, chung quy vẫn sẽ đến thời điểm biến hóa.



Tu luyện chẳng màng tháng năm.



Theo truyền thuyết, tiên nhân Nguyên Đan cảnh có tuổi thọ năm trăm năm, một lần tu luyện sẽ kéo dài mấy năm, thậm chí là mấy chục năm. Tuy Đường Tuấn vẫn chưa thể đạt đến trình độ đó, nhưng anh vẫn dành nhiều thời gian nhất cho lần tu luyện này. Tai họa Vu Môn và thế gia ẩn cư đã được diệt trừ, thù của nhà họ Đường cũng đã báo, trong lòng anh chẳng còn mấy vướng bận. Đây là lần đầu tiên mà anh có thể dốc toàn sức để xung kích võ đạo.





Rất nhanh, nửa năm cứ thế trôi qua.



Trước cung điện, ba người đàn ông trung niên đang nhìn vào trong.







"Này Ngân Thiên, thánh chủ đã ngồi trong đó nửa năm rồi đấy. Ngắm tranh thì cũng phải ngắm chán chê rồi chứ, sao vẫn chưa ra nhỉ. Chẳng lẽ ngài ấy sợ bị chúng ta khinh bỉ nên ngại không dám ra à?" Một người đàn ông tóc trắng như tuyết, cơ thể cường tráng hỏi.



Cơ thể của ông ta to như một ngọn núi nhỏ, hơi thở trong người vô cùng mạnh mẽ, không hề kém Vu Phá Nhiên.



"Tuyết Hầu, ông nói lung tung gì thế hả." Một người đàn ông mặc áo dài màu bạc trầm giọng nói: "Có lẽ thánh chủ đã phát hiện được thứ gì đó trong cung điện nên mới ở lâu như thế."



"Ừ." Một người đàn ông vạm vỡ mặc quần áo đen đứng cuối gật đầu.



"Thôi. Lần này nhờ có ba bình hồ lô dịch tiên nguyên mà ba người chúng ta đều đột phá đến cấp cực cảnh, thậm chí có thể hóa người trong thời gian ngắn. Không biết khi gặp được chúng ta, thánh chủ có hốt hoảng không nhỉ?" Tuyết Hầu bỗng cười gian xảo, nói: "Các ông nói xem, nếu ba chúng ta hợp sức lần nữa thì có đánh thắng được thánh chủ không?"



Người mặc áo bạc chính là đại bàng cánh bạc, ông ta trầm ngâm chốc lát, lắc đầu nói: "Nửa năm trước, thánh chủ mới bước vào cấp cực cảnh. Nửa năm trôi qua, nếu cậu ấy không có báu vật như dịch tiên nguyên giúp đỡ thì có lẽ chẳng tiến bộ mấy đâu. Ba chúng ta nếu đánh riêng lẻ thì có lẽ không phải là đối thủ của cậu ấy, nhưng nếu cùng chung tay thì thánh chủ chắc chắn phải thua."



Tuyết Hầu cười một tiếng, nói: "Chỗ tôi vẫn còn vài giọt dịch tiên nguyên. Đại bàng cánh bạc, trăn đen, hai người chắc cũng vẫn còn nhỉ. Nếu không thì chờ lát nữa thánh chủ đi ra, chúng ta đưa dịch tiên nguyên còn thừa cho cậu ấy, để tâm trạng cậu ấy nguôi đi phần nào. Dù sao chúng ta đã lừa dối thánh chủ để lấy được ba bình hồ lô dịch tiên nguyên này mà."



Đại bàng cánh bạc và trăn đen suy nghĩ một chốc, rồi sau đó gật đầu.







Tuy ba con vật khổng lồ đã có năng lực hóa thành người, nhưng chỉ số thông minh vẫn khiến người ta thấy lo dùm.







Mà lúc này, trong cung điện, Đường Tuấn cũng đã tu luyện đến phần quan trọng nhất.







Lúc bấy giờ, trên vách tường, hồ nước dịch tiên nguyên vốn sâu rộng chỉ còn lại chưa đến một nửa.







Cơ thể Đường Tuấn tỏa ra ánh sáng trắng ngà rực rỡ, khiến người ta cảm thấy anh như là người trong suốt, liếc mắt nhìn lại một cái là dường như đã có thể nhìn thấy cơ quan nội tạng, mạch máu và khung xương của anh.







Không chỉ cơ thể mà chân khí của anh cũng đang trong giai đoạn biến hóa, trở nên càng ngưng đặc thuần túy. Nếu ngày trước, một phần chân khí của anh có thể di chuyển vật nặng năm cân, thì bây giờ đã có thể di chuyển vật nặng mười cân, thậm chí là hai mươi cân.


















Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.