Anh ngước nhìn lên bầu trời, diều hâu đọ sức trên trời cao. Con diều hâu này chỉ dài bảy tám mét, sải rộng cánh đạt tới mười mấy mét, phát ra tiếng kêu đáng sợ, âm thanh sắc bén vang vọng khắp nơi. Chỉ dựa vào khí tức để phán đoán, thực lực của con diều hâu này đã đạt đến bước đại tông sư Chân Khí Cảnh. Lông trên người nó giống như nước vàng đổ vào, dưới ánh nắng chiếu rọi óng ánh tia sáng vàng nhạt. Xét về cấp độ thân xác, con diều hâu này e là có thể so được với võ giả Thần Hải Cảnh. Đây không phải là loài dã thú chim bay đơn giản mà là yêu thú!
Đường Tuấn âm thầm gật đầu, theo sự thay đổi lớn của trời đất, tuy bên ngoài cũng có dã thú đột biến, nhưng trong thời gian ngắn còn chưa đạt được mức gọi là ‘yêu thú’. Nhưng trong bí cảnh lại sản sinh ra loài yêu thú này, hiển nhiên là rất phi thường.
Lúc này thị lực của Đường Tuấn rất đáng ngạc nhiên, có thể nhìn rõ cảnh tượng cả trong lẫn ngoài. Nhưng bây giờ anh nhìn lướt qua nhưng không nhìn thấy đến bờ bên kia. Bí cảnh nơi này rất lớn, vượt xa trí tưởng tượng của anh.
“Vu Phá Nhiên đâu?” Đường Tuấn phóng tầm mắt nhìn qua, cuối cùng ánh mắt lại nhìn sang đóng kiến trúc cổ xưa cách đó không xa. Kiểu dáng của những kiến trúc này cực kỳ lâu đời, giống như toà Quỳnh Các trong thần thoại truyền thuyết. Nơi đó chắc là nơi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345950/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.