Chương trước
Chương sau
"Cậu lập tức cút đến nước Việt Nam và đích thân xin lỗi anh Đường ngay. Nếu anh ta không tha thứ cho cậu thì cậu cũng không cần quay lại nữa. Về phần hôn ước với Hoàng Phủ Ngọc, sẽ hủy bỏ ngay lập tức. Dừng toàn bộ mọi hoạt động và chiến lược của Tập đoàn Yên Hòa luôn đi."



Lý Tiến Triết nói với giọng điệu gấp gáp, một tràng thốt ra một tràng mệnh lệnh. Ông ta không dám dùng tương lai của nhà họ Lý để đánh cược với sự khoan hồng độ lượng của một thiên nhân võ đạo cao cường. Nếu Đường Tuấn phải giết Lý Hùng Cường thì mới tha cho nhà họ Lý thì ông ta nhất định sẽ không một chút do dự mà để Đường Tuấn làm vậy.



Lý Hùng Cường cũng cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trong lời nói của Lý Tiến Triết, cả người anh ta run lên, nhưng không dám hé răng nửa lời.





Trong căn cứ bí mật của Nghịch Luân, Long Vương đang ngồi trên một chiếc ghế, tuy rằng mỗi một động tác của ông ấy đều rất tùy ý nhưng khiến người khác có cảm giác rất uy nghiêm và độc đoán.



Ông ta cũng đang cầm máy tính theo dõi trận chiến giữa Đường Tuấn và Ban Cơ. Trận chiến này diễn ra ở nước Việt Nam, dưới sự giám sát của Nghịch Luân, đoạn video của ông ta được thu qua vệ tinh nên rõ hơn nhiều so với video mà nhà họ Lý có được. Từ đầu đến cuối trận chiến, hầu như tất cả mọi góc đều được ghi lại.



Vài phút sau, sau khi xem video, Long Vương đặt chiếc máy tính bảng trên bàn, nở một nụ cười, nói: "Không hổ danh là người cha đã chọn, không làm cha thất vọng."







“Long Vương, người này là tai họa, phải diệt trừ sớm càng sớm càng tốt.” Cậu Long hơi cúi người trước Long Vương.



Long Vương nhìn cậu Long, trầm giọng nói: "Cha biết trong lòng con đang có ý định gì, nhưng cha cảnh cáo con, Đường Tuấn là người ta chọn, nếu con dám lén dùng thủ đoạn bẩn thỉu giết cậu ấy mà không có sự cho phép của cha, thì đừng trách cha không khách sáo."



Cậu Long sững người, quả thật anh ta đang có âm mưu này, dù sao Đường Tuấn cũng chưa bước vào cảnh giới cao nhất của võ đạo. Dạo gần đây Nghịch Lâm cũng đang nghiên cứu và phát triển nhiều vũ khí bí mật công nghệ cao, trong đó có một số vũ khí có thể hoàn toàn giết chết Đường Tuấn, nhưng tiếc là Long Vương đã bóp chết cái suy nghĩ của đó của anh ta, cho dù anh ta có kiêu ngạo đến đâu cũng không dám trái lời Long Vương.



“Con không phục!” Cậu Long tức giận nói: “Tại sao cha lại chọn anh ta mà không chọn con?”



Long Vương nhếch miệng cười châm biếm: "Rất đơn giản, vì con không đủ mạnh."



Nói xong, Long Vương mất hứng xua tay, nói: "Nói tiếp đi. Cái chết của Ban Cơ đã đánh cho Vu Môn một vố khá đau, e là người của Vu Môn sẽ không kiềm chế được." Ánh mắt ông ta trầm lắng, có chút lạnh lùng: "Thông báo xuống dưới, bảo là nâng cấp cấp phòng ngự lên mức cao nhất đi, tuyệt đối không được cho bọn chúng có cơ hội ra tay."



Cùng lúc đó, ở bí cảnh của Vu Môn, nói đây là bí cảnh chi bằng nói đây là một thế giới nhỏ độc lập với thế tục, diện tích từ ba đến bốn nghìn km vuông, với những đỉnh núi cao và những con sông nước chảy cuồn cuộn. Mặc dù không có những tòa nhà cao tầng hiện đại, nhưng có rất nhiều tòa nhà cổ kính cao chót vót.



Khoảnh khắc Ban Cơ bị giết, Vu Môn lập tức chấn động. Người mạnh nhất trong giới thần cảnh của Vu Môn khi rời khỏi Vu Môn sẽ dùng tinh thần lực thắp lên một ngọn đèn sinh mệnh của chính mình trong tổ miếu, nếu người chết thì ngọn đèn thần cũng sẽ vụt tắt, mà bây giờ ngọn đèn sinh mệnh của Ban Cơ đã vụt tắt.



Chẳng bao lâu, nhiều rất nhiều đạo ảnh từ khắp nơi trong Vu Môn đã đến tổ miếu, những đạo ảnh này hoặc là cưỡi mây đạp gió, hoặc là bị từ trong màn sương đen mà đến. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy rằng đó không phải là một màn sương đen, mà là một biển côn trùng đen, và có cũng là người cưỡi con rắn lớn xuyên qua rừng rậm bay đến đây với tốc độ không thua gì tốc độ bay.



Những người này đều là cường giả của cảnh giới Thần Hải! Lúc này, bốn mươi năm mươi người đã tụ tập trước tổ miếu!





“Ban Cơ chết rồi.” Một ông già tiều tụy chống gậy bước ra khỏi tổ miếu, đôi mắt đục ngầu quét qua đám người, nói: "Ban Cơ chết ở thế tục. Nghe nói là bị Hậu Thiên Đạo Thể giết chết! Bây giờ môn chủ không có ở đây, các ngươi nói xem nên làm thế nào?"







"Đương nhiên là trả thù rồi!"







"Đầu tiên là Vu Trấn Linh, giờ lại là Ban Cơ, bàn tay tên Hậu Thiên Đạo Thể này đã vấy máu quá nhiều người của Vu Môn chúng ta rồi, nợ máu phải trả bằng máu."







"Đúng vậy. Truyền nhân nhân trùng của Trùng Vu bọn ta cũng chết trong tay anh ta, mối thù này nhất định phải báo!"







"Phó môn chủ của Huyền Môn bọn ta cũng chết trong tay anh ta, mối thù này không báo không được!"







"Lão tổ sắp thức tỉnh, vừa hay có thể lấy máu Đạo Thể để đánh thức ông ấy!"














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.