Được bàn tay dày rộng của Đường Tuấn xoa đầu, gương mặt Dương Lộc lập tức hiện lên vẻ xấu hổ, trong lòng dâng lên chút ấm áp. Cô ấy vừa định trả lời, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên vang lên. Nhìn số gọi đến, chính là mẹ cô ấy.
Đường Tuấn gật đầu, lúc này Dương Lộc mới bắt máy.
“Dạ. Con biết rồi.”
“Con sẽ về ngay.”
Sau khi bắt máy, Dương Lộc nghe vài câu, gương mặt lập tức hiện lên vẻ chán ghét, trong giọng điệu có vài phần kháng cự. Rất nhanh, cô ấy đã cúp máy.
Đường Tuấn phát hiện sự bất thường của cô ấy, hỏi: “Sao vậy?”
Với tu vi của anh, muốn nghe nội dung điện thoại không phải chuyện khó. Nhưng hành vi này không có đạo đức, hơn nữa đối phương còn là mẹ của Dương Lộc, cho nên Đường Tuấn rất tự giác không nghe lén.
Dương Lộc lắc đầu, lập tức ngẩng đầu nhìn Đường Tuấn, nói: “Anh cùng tôi về nhà một chuyến được không?”
Đường Tuấn do dự một lúc, vốn muốn từ chối, nhưng thấy vẻ mong chờ mang theo chút cầu xin của Dương Lộc, anh vẫn đồng ý.
Nửa tiếng sau, Dương Lộc lái chiếc xe phổ thông của cô ấy đến một khu dân cư gần trung tâm thành phố. Khu dân cư cũng không phải cư xá cao cấp mới phát triển, nhưng tốt ở chỗ hoàn cảnh yên tĩnh. Đường Tuấn nhớ, giá nhà ở khu dân cư này không đắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345906/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.