Chương trước
Chương sau
"Dựa vào đâu?" Đường Tuấn nhìn thư ký Hải: "Ông dựa vào đâu mà nói mấy câu là có thể quyết định sống chết của công ty tôi?"



Thư ký Hải cười đắc chí: "Dựa vào tôi là quản lý vệ sinh ngành dược phẩm của tỉnh! Nghe nói Chủ tịch Đường rất có khả năng đúng không? Vậy cậu có thể mời nhân vật lớn bên trung ương đến làm chỗ dựa nha. Hải Thịnh này lập tức rời đi không nói hai lời."



Đường Tuấn cười mỉa: "Nói như vậy đúng là tôi có quen một người bên vệ sinh đây."





Hình như Tiêu Hoàng là thư ký của một sếp lớn bên Cục vệ sinh an toàn thì phải. Từ sau hành trình đi Nghịch Luân, bí thư Tiêu này vừa kính vừa sợ Đường Tuấn, thậm chí chủ động để lại số điện thoại cho anh.



Thư ký Hải cười khinh miệt: "Người bạn kia của cậu họ gì tên gì? Hay là viện trưởng sở vệ sinh ở thôn nào chứ? Nếu thật thế thì tôi khuyên cậu đừng mang ra dọa người thì hơn."



"Anh ấy tên Tiêu Hoàng." Đường Tuấn bình thản đáp.







"Tiêu Hoàng? Chưa nghe bao giờ?" Hải Thịnh khinh thường cười, nhưng trong đầu chợt lóe lên tia chớp, mất tiếng hỏi lại: "Cậu nói bí thư Tiêu bên Hà Nội đấy à?"



Đường Tuấn không đáp, lại đã bấm số gọi cho Tiêu Hoàng.



Điện thoại vừa thông, bên kia truyền đến tiếng nói bất ngờ lại vui sướng của Tiêu Hoàng: "Chào cậu Đường."



"Bí thư Tiêu, bên chỗ tôi gặp chút chuyện phiền toái. Có một người tên Hải Thịnh, tự xưng là người của Cục vệ sinh chạy đến công ty tôi." Đường Tuấn tóm tắt mọi chuyện.



"Được, tôi hiểu rồi, tôi lập tức cho người đi xử lý." Tiêu Hoàng khẳng định. Đồng thời, đáy lòng anh ta âm thầm phán tử hình cho nhân viên Cục vệ sinh tên Hải Thịnh kia. Bột Tuyết Cơ và thuốc Thông Thần của Tập đoàn Thiên Thanh người ta ngay cả sếp lớn của anh ta cũng khen không dứt miệng, không ngờ trong hệ thống lại có người dám dây vào, thậm chí cấu kết xí nghiệp nước ngoài.



Đường Tuấn cúp máy, nét mặt Hải Thịnh hơi khó coi nhưng vẫn banh mặt hỏi: "Đừng có dọa dẫm tôi. Cậu tưởng bí thư Tiêu là ai? Cậu cũng xứng quen biết người ta sao? Giả vờ giả vịt!"



Người này vừa nói xong, di động trong túi lại vang lên.



Vừa thấy số máy hiển thị trên màn hình, Hải Thịnh suýt đánh rơi điện thoại.



Đây là số máy văn phòng của Tiêu Hoàng.





"Trùng hợp đi." Ôm chút may mắn cuối cùng, Hải Thịnh thấp thỏm chuyển máy.







Owen cũng thấp thỏm nhìn Hải Thịnh. Vốn trong lòng anh ta còn ôm phần thắng rất lớn. Nhưng thấy vẻ mặt Hải Thịnh ngày càng tái nhợt thì đáy lòng cũng trở nên nặng nề.







Chờ Hải Thịnh cúp máy thì mặt đã như tro tàn, nhăn nhó như vừa dẫm phải cứt chó vậy.







"Thư ký Hải? Sao rồi?" Owen khẩn trương hỏi.







‘Chát!’







Hải Thịnh vung tay tát thẳng lên mặt Owen, sau đó nặn ra một nụ cười tự nhận là hiền lành nhất, nói với Đường Tuấn: "Cậu Đường, chuyện này chỉ là hiểu lầm."














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.