Đường Tuấn trực tiếp tát lên gương mặt đẹp trai của cậu Long. Cậu Long nhất thời không để ý, vậy mà không hề đề phòng!
Cậu Long nhất thời không phản ứng kịp, cậu ta che má, vẻ mặt khó hiểu.
“Bọn họ nói anh là óc heo vẫn còn phóng đại đấy, anh là đồ ngu!” Đường Tuấn châm chọc, không chút khách sáo.
Cậu Long từng nhiều lần cử người giết Đường Tuấn, thù sâu như biển. Bây giờ còn dám bảo anh thay anh ta ngăn nhóm người Vu Trấn Linh, thậm chí liều mạng chiến đấu vì anh ta. Loại người này không phải đồ ngu thì là gì?
“Anh là cái thá gì, dám sỉ nhục tôi!” Cậu Long lấy lại tinh thần, điên cuồng gầm lên.
“Bốp!”
Đường Tuấn lại dùng một chưởng đánh bay anh ta. Cậu Long ở trạng thái mạnh mẽ nhất có lẽ còn có thể gây chút áp lực cho Đường Tuấn, nhưng bây giờ anh ta bị thương rất nặng, gần như chỉ còn lại chút hơi tàn. Vậy mà còn dám hung hăng trước mặt anh, thật đúng là không biết sống chết.
Trong lòng Cậu Long nhục nhã đến cực điểm, ánh mắt oán độc nhìn Đường Tuấn, nhưng lại không dám nói thêm gì.
“Chỉ cần để tôi thoát khỏi đây, các người đều phải chết!” Cậu Long nói thầm.
Đường Tuấn nhìn bốn người trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Các người ai là Vu Trấn Linh?”
Ánh mắt ba người còn lại nhìn về phía Vu Trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345875/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.