Trải qua thời gian dài kiên trì và chịu uất ức, trong thời khắc này như tích nước vỡ bờ, nước mắt tuôn trào không thể ngăn lại được. Mộ Dung Lan dù sao cũng là một cô gái, tận mắt thấy mình chỉ trong vòng vài ngày biến thành một bà già nhăn nheo, cảm giác đó không phải người nào cũng có thể hiểu được.
“Không sao rồi!” Đường Tuấn vỗ vai Mộ Dung Lan an ủi.
Ánh mắt của anh càng ngày càng lạnh, giống như băng trên núi tuyết chục ngàn năm, có thể đóng băng linh hồn của người ta.
Mộ Dung Lan ôm Đường Tuấn khóc rất lâu, cuối cùng quá mệt mỏi nên ngủ một giấc thật say.
Đường Tuấn giao Mộ Dung Lan cho Ngô Trí Khải.
“Cậu muốn đi đâu?” Ngô Trí Khải không hiểu.
“Giết người!” Giọng Đường Tuấn lạnh như băng.
“Đường Tuấn, không được đâu. Vu Trấn Linh là Vu Môn chính thống cường đại nhất, là hậu nhân của lão tổ kia. Cậu không phải là đối thủ của anh ta. Huống chi lúc này còn có bốn người khác ở đó, bọn họ cũng chẳng phải dạng vừa. Thừa dịp bọn họ còn đang thi đấu, chúng ta mau chóng rời đi thôi! Với thiên phú của cậu, nhịn thêm mười năm, thành tựu chỉ có cao hơn bọn họ thôi! Hà tất phải đánh như vậy?” Ngô Trí Khải nhanh chóng khuyên nhủ.
“Hơi thở của tôi không ổn, đường đi sẽ không thuận lợi!”
“Hôm nay, tôi nhất định phải giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345872/chuong-1112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.