Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy ở cuối sơn lâm, phạm vi vài dặm xung quanh đều bị sương mù bao phủ. Lớp sương mù này như một tấm sa mỏng, giống như chỉ cần thổi nhẹ một cái chúng cũng sẽ tản đi mất. Nhưng bên trong, cho dù gió núi thét gào, sương mù cũng không hề bị tản đi một chút nào, cho dù ánh mặt trời có chiếu xuống, chúng nó cũng chưa từng tiêu tán.



Đường Tuấn nhìn về phía sâu trong sương mù, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng vài cảnh tượng, cực kỳ mờ mịt. Việc này khiến trong lòng anh có chút ngạc nhiên không nói thành lời. Phải biết, võ giả một khi đạt tới Chân Khí Cảnh, thị lực, thính lực hay ngũ giác liền sẽ tăng lên đến cường độ cực kỳ lớn. Chứ đừng nói là Đường Tuấn đã đạt tới cảnh giới Thần Hải, ngay cả một số hình ảnh, cây cối ngoài xa cũng có thể nhìn thấy một cách rất chi tiết rõ ràng. Nhưng bây giờ, tầng sương mù này lại khiến thị giác của anh bị giảm đi một cách nghiêm trọng như vậy.



Trong lòng anh có chút giục dịch, tinh thần lực bên trong thức hải tràn ra ngoài, chủ động tiếp xúc sương mù.





Rầm rầm!



Tinh thần lực của Đường Tuấn vừa tiếp xúc với sương mù, sương mù đột nhiên cuồn cuộn lên. Từ chỗ sâu nhất trong màn sương còn truyền đến âm thanh trầm thấp như tiếng sấm rền. Hơn nữa, uy lực siêu mạnh giống như đang từ từ thức tỉnh từ bên trong lớp sương mù, giống như oai lực của trời đất. Khoảng không bên trên sơn lâm, vô số những đám mây thô to đang điên cuồng tụ hợp lại với nhau. Trong tầng mây, đã hiện lên những tia điện.







"Xảy ra chuyện gì vậy?" Rất nhiều võ giả vốn đang tụ tập ở chỗ này, bỗng hoảng sợ kêu to.



Trời đất tàn nhẫn, coi vạn vậy rẻ mạt như chó rơm!



Đứng trước uy nghi của trời đất, ngay cả võ giả Thần Hải Cảnh cũng lộ ra vẻ cực kỳ nhỏ bé, chứ đừng nói đến việc phần lớn võ giả ở đây, tu vi đều mới chỉ ở Chân Khí Cảnh! Một tia chớp đánh xuống, chỉ sợ là sẽ chết một đống lớn.



Đường Tuấn nhìn mây mù đang cuồn cuộn trên không, còn có những sấm chớp dọc ngang, hình như đã nghĩ đến việc gì đó. Trong lòng than nhẹ một tiếng, tinh thần lực không thâm nhập vào sâu trong sương mù nữa, mà trở về thức hải. Trong khoảnh khắc tinh thần lực của anh được thu hồi lại, mây mù đang cuồn cuộn cũng khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, sấm chớp trên trời cũng tiêu tán, lại trở về dáng vẻ ban đầu.



"Chuyện này, rốt cuộc là thế nào?"



Người bên trong thấy vậy, càng không hiểu ra làm sao.



"Mọi người đừng hốt hoảng. Đây là Long thiếu đang so tài bàn luận võ đạo với rất nhiều Thiên Kiêu trên Trảm Mã Đài. Tu vi của Long thiếu đã đạt đến Thiên Nhân, có thể ảnh hưởng đến hiện tượng tự nhiên trong không trung, không có gì nguy hiểm đâu." Một người đi ra từ trong đám đông, thân thể rung lên, giọng nói truyền khắp sân.





Người này không phải là ai khác, thế mà lại là Chung Lâm.







Chung Lâm là người phụ trách tạm thời ở chỗ này của Nghịch Lân, phụ trách duy trì trật tự.







Giọng nói của anh ta vang lên, tâm tình khẩn trương của đám đông lập tức bình phục lại không ít. Nhưng bọn họ lại không biết, mấy lời này của Chung Lâm toàn là để an ủi lòng người mà thôi, ngay cả anh ta cũng không biết động tĩnh này đến từ chỗ nào?







"Nếu là Long thiếu gây ra, thì chẳng có gì lạ."







Trương Bách Hiển nghiêm nghị nói:







"Long thiếu đã hiểu thấu đáo Thiên Nhân, lại có thể dẫn động được hiện tượng tự nhiên, xem ra đại hội Trảm Mã Đài lần này, phần thắng của Long thiếu rất lớn!"







Chung Lâm ngạo nghễ nói:




"Đấy là chuyện đương nhiên. Lần này Long thiếu đương nhiên có thể áp đảo tất cả Thiên Kiêu, vì chúng ta mà càn quét ra một mảnh võ đạo thái bình!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.