Sau khi xử lý Tiêu Bân xong Đường Tuấn cũng không được rảnh rỗi, Hoàng Phủ Ngọc cùng với một cô bé cột tóc đuôi ngựa đã tới Hiệp hội Y học cổ truyền.
Hoàng Phủ Ngọc trang điểm xinh đẹp, đôi mày cao cao, xinh đẹp như nữ thần nhưng trên khuôn mặt đẹp đẽ đầy vẻ mệt mỏi. Chiếc đầm body ôm sát thân hình quyến rũ gần như hoàn mỹ của cô ấy, làm lộ ra những đường cong đầy đặn.
“Anh không sao thì tốt rồi.” Đó là câu đầu tiên Hoàng Phủ Ngọc nhìn thấy Đường Tuấn nói.
Đường Tuấn thở dài: “Cô không cần phải làm như vậy.”
Hoàng Phủ Ngọc híp mắt lại giống như con cáo nhỏ, nói: “Tôi thích anh nợ tôi.”
Cô bé buộc tóc đuôi ngựa đứng bên cạnh nghe đã tức giận nãy giờ. Mặc dù biết bây giờ thân phận và tu vi của Đường Tuấn đã khác xưa, nhưng cô ta vẫn không hề thay đổi thái độ. Mấy ngày nay Hoàng Phủ Ngọc đã trả giá như thế nào e rằng chỉ có cô ta là hiểu rõ nhất.
Đường Tuấn mỉm cười không biết nói gì.
Hoàng Phủ Ngọc thấy thế cũng cười khẽ. Nhưng nụ cười vừa mới nở rộ thì cơ thể mảnh mai của cô ấy lung lay, nếu Đường Tuấn không đỡ kịp thì Hoàng Phủ Ngọc đã ngã xuống đất rồi.
“Cô có sao không?” Đường Tuấn vừa truyền chân khí cho cô ta vừa hỏi.
“Không sao mới là lạ đấy?” Hoàng Phủ Ngọc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345808/chuong-1048.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.