Chương trước
Chương sau
“Tôi cảm thấy anh Tiêu Bân rất thích hợp.” Trong đám người hùa theo có một người đứng ra cười nói.



“Tiêu Bân.” Lý Ngọc Mai nhìn người đàn ông kia rồi nói: “Những tin tức kia chắc đều là do bí thư Tiêu nói cho ông biết phải không, hình như hai người là bà con thì phải. Lúc đầu ông được vào Hiệp hội Y học cổ truyền hình như cũng là do bí thư Tiêu giới thiệu nhỉ.”



Tiêu Bân ngơ ngác rồi nói tiếp: “Nếu trợ lý Lý đã biết hết rồi thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Đúng là bí thư Tiêu nói cho tôi biết những tin tức đó, những điều đó đều là do tận mắt anh ta nhìn thấy, hơn nữa lệnh bên trên cũng sắp truyền đạt xuống rồi. Nếu trợ lý Lý không tin thì có thể hỏi ông Lư và ông Vương, có lẽ bọn họ còn biết rõ hơn tôi nữa đấy.”





Lý Ngọc Mai nhíu mày, nhìn về phía Vương Trọng Quang và Lư Thế Giang. Thấy sắc mặt hai người khó coi thì biết không cần phải hỏi nữa.



“Trợ lý Lý, chấp nhận sự thật đi.” Tiêu Bân lộ ra vẻ đắc ý, cười nói: “Hiệp hội Y học cổ truyền cũng là tâm huyết bấy lâu nay của cô, tôi nghĩ cô cũng không muốn nhìn thấy tình cảnh nó sụp đổ đâu. Ba ngày nữa thôi là Đại hội giao lưu bắt đầu rồi, nếu cô vẫn chưa quyết định xong thì đến lúc đó chúng tôi sẽ không tham gia đâu. E rằng trợ lý Lý cũng không gánh nổi trách nhiệm đó đâu.”







Lý Ngọc Mai chìm vào im lặng.



Còn đám người Tiêu Bân thì khoanh tay trước ngực, dáng vẻ đắc ý như nắm chắc thắng lợi trong tay.



“Nếu các người không muốn đi vậy thì khỏi đi.” Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa nhưng không cho phép nghi ngờ vang lên từ ngoài cửa.



Lý Ngọc Mai vừa nghe giọng nói quen thuộc thì lập tức mỉm cười, chậm rãi đứng dậy.



Còn mặt mày đám người Tiêu Bân thì trở nên xanh mét.



Cửa phòng làm việc mở ra, Đường Tuấn bước vào, phía sau là Hàn Bảo Long cầm kiếm đi theo.



"Anh… Sao anh còn sống?” Tiêu Bân nhìn Đường Tuấn đang đứng trước mặt mình, thất thanh kêu lên.





Hôm nay đám người Tiêu Bân làm khó dễ nhưng cũng không phải là hành động bộc phát nhất thời mà là đã trải qua kế hoạch tính toán kỹ lưỡng. Đầu tiên là tung tin đồn khắp Hiệp hội Y học cổ truyền để càng có nhiều người phản đối Đường Tuấn. Mà theo lời Tiêu Hoàng nói với ông ta thì Đường Tuấn đã bị người của một tổ chức đặc biệt theo dõi, chết là cái chắc rồi, cho nên hôm nay Tiêu Bân mới theo kế hoạch hát tuồng "bức vua thoái vị" này. Nếu như là lúc danh tiếng của Đường Tuấn còn như mặt trời ban trưa thì anh ta nào dám có ý nghĩ cướp quyền.







Nhưng bây giờ, Đường Tuấn vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt anh ta.







Đường Tuấn nhìn lướt qua Tiêu Bân, nói: “Bây giờ tôi chính thức thông báo, anh đã bị đuổi khỏi Hiệp hội Y học cổ truyền.”







Tiêu Bân ngẩn ra, vội vàng nói: "Cậu dựa vào cái gì mà đòi đuổi tôi? Anh họ tôi là Tiêu Hoàng đấy, cậu dám làm vậy không sợ tôi nói với anh ấy ư. Hơn nữa bây giờ thân phận của cậu đã không còn như xưa, cấp trên sẽ không để cho cậu làm đại diện cho Hiệp hội Y học cổ truyền nữa đâu.”







"Không tin anh có thể gọi điện thoại kiểm tra.” Đường Tuấn chào hỏi với vài người quen chào đón mình về, sau đó nói.







Tiêu Bân nghe vậy, lập tức lấy di động ra gọi điện cho Tiêu Hoàng.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.