“Là độc của trùng Vu.”
Đúng lúc này, Ngô Trí Khải lên tiếng.
“Độc của trùng Vu?” Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi xa lạ với từ này, kể cả Đường Tuấn.
Ngô Trí Khải tiếp tục nói: “Độc của trùng Vu được Vu Môn tạo ra, nó được tạo ra bằng cách kết hợp Cổ thuật của Miêu Cương và bí thuật Khống Thi của Tương Tây hàng trăm năm trước. Tuy thỉnh thoảng có xuất hiện trên thế giới nhưng hoàn toàn không bị phát hiện, tự nhiên sẽ không có ghi chép. Các cậu không biết cũng là chuyện bình thường.”
Trong lúc nói chuyện, ông ta đi bước từ sau lưng Đường Tuấn ra với vẻ mặt nặng nề, chậm rãi đi tới trước mặt một cậu bé trong số họ.
Ông ta thở dài rồi rút cây ngân châm trên trán cậu bé kia ra.
Khuôn mặt vốn dữ tợn như dã thú của cậu bé bỗng giống như quả bóng xì da xì hơi, cả người mềm oặt, đổ rạp xuống mặt đất. Tiếp theo đó khuôn mặt của cậu bé bắt đầu rúm ró, như thể đất sét liên tục bị nhào nặn không ngừng biến dạng.
‘Cách!’
Toàn bộ xương mặt của cậu bé vỡ vụn, cả gương mặt vỡ thành hai nửa, nhưng không hề có máu tươi chảy ra, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Một con côn trùng giống như bọ rùa chui ra từ vết nứt trên khuôn mặt, chiếc đầu nhọn hoắt và nhỏ không ngừng nhìn xung quanh, con ngươi màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345786/chuong-1026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.