Nếu hai thầy trò Lư Thế Giang và Thiệu Quý Khương nhìn thấy ông lão này, chắc chắn sẽ nhận ra người này chính là ông cụ họ Ngô đã dạy thuật Chúc Do kia.
Đường Tuấn đang trao đổi về y thuật với mọi người trong phòng học của hiệp hội, mấy ngày nay danh tiếng và sức ảnh hưởng của anh cực kỳ cao trong nhóm y sư.
Anh vừa trả lời xong câu hỏi của một cậu nhóc chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đang định nghỉ giải lao thì đột nhiên vẻ mặt thay đổi. Một lúc sau mới khôi phục lại bình thường, sau đó nói với mọi người: “Buổi trao đổi ngày hôm nay đến đây thôi, mọi người cứ về trước đi.”
Mọi người nghe xong, tuy không hiểu tại sao hôm nay lại kết thúc sớm như vậy, nhưng không ai nói gì đều trật tự rời đi. Đường Tuấn dẫn theo Hàn Bảo Long rời khỏi phòng họp, đi lên sân thượng.
Trên sân thượng gió nhẹ thổi qua, một ông cụ đang đứng chắp tay sau lưng, quay mặt về phía sông Lai Châu. Bộ áo choàng kiểu thời Đường màu trắng bạc phần phật tung bay, khí tức uy nghiêm nhàn nhạt tỏa ra từ trên người ông cụ. Ông cụ đứng ngược gió, cơ thể không hề nhúc nhích.
‘Xoạt!’
Hàn Bảo Long rút thanh kiếm sắt ra, rồi đâm một nhát kiếm.
Trên không trung xuất hiện một vệt trắng nhỏ dài, giống như chim nhạn vút qua, kiếm khí kia mạnh mẽ khuấy động không trung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345773/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.