Bây giờ ông ta đã qua tuổi bảy mươi, ông ta đã làm bạn với Y học cổ truyền hơn nửa đời người, ông ta đã từng đọc phần lớn sách cổ liên quan đến Đông y, mặc dù không dám tự nhận là kiến thức uyên bác, nhưng ít ra vấn đề liên quan tới Đông y thì ông ta đều nắm chắc tám chín phần. Còn vấn đề mà Đường Tuấn muốn hỏi, ông ta thấy Đường Tuấn trẻ tuổi như thế, kinh nghiệm học thức lại có thể lợi hại đến mức nào, có thể hỏi được câu hỏi xảo quyệt nào chứ?
"Tôi muốn hỏi thầy Lư, bây giờ vẫn có dân chúng ở rất nhiều quốc gia không tin Y học cổ truyền không cần tới nó, không có nó, bọn họ vẫn có thể sống rất tốt. Thầy Lư có từng nghĩ tới vấn đề này chưa?"
Gương mặt vốn dĩ tự tin ngạo nghễ của Lư Thế Giang lập tức ngẩn ra.
Không phải là ông ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này, tất nhiên ông ta biết đáp án, chẳng qua từ tận đáy lòng ông ta không muốn chấp nhận.
"Cậu hỏi vậy là cố tình gây sự, cãi chày cãi cối!" Sắc mặt của Lư Thế Giang có phần khó coi.
Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: "Thật ra chính thầy Lư cũng biết rõ, Tây y có thể phổ biến rộng rãi như thế thì tất nhiên nó có ưu điểm của riêng nó. Tây y càng cởi mở hơn, Đông y lại gìn giữ cái đã có, rất nhiều người dù khi dạy đệ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345757/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.