"Thiệu Quý Khương là đệ tử sau cùng của Lư Thế Giang, đã gần đạt đến y thuật chính thống của ông ta. Toàn bộ y thuật hợp quy củ, cũng lại là kỳ tài y đạo. Ông Thẩm từng nói, y thuật của người này trong thế hệ trẻ không ai sánh bằng. Sau khi Lư Thế Giang chết, chỉ dựa vào Thiệu Quý Khương đã có thể giương cao cờ lớn của phái Phù Dương Lưu năm mươi năm." Lý Ngọc Mai im lặng một lúc rồi chậm rãi nói.
"Ồ?" Đường Tuấn nhướng mày, không khỏi nhìn sang Vương Tấn Lợi bên cạnh.
Trong cảm nhận của anh, trên người Vương Tấn Lợi thoáng có chân khí dao động, hiển nhiên đã đạt đến cấp bậc võ đạo Tông Sư, chỉ là không biết y đạo có bước vào Khí Cảnh hay chưa.
"Ông Vương, ông thấy thế nào?" Đường Tuấn hỏi Vương Trọng Quang bên cạnh.
Vương Trọng Quang xoa râu than nhẹ: "Ông Lư ngoại trừ tính tình hơi thẳng thắn, thì không có vấn đề gì khác. Người như ông ta trong giới Trung y nước Việt Nam đã không còn nhiều." Ông ta nhìn Đường Tuấn, dịu giọng nói: "Nếu như có thể, sử dụng phương pháp nhẹ nhàng một chút. Y học cổ truyền có thể lưu truyền không lụi tàn mấy ngàn năm, không chỉ dựa trên sức lực của một người, mà là trước kia có vô số người tài giỏi dấn thân vào con đường này."
Đường Tuấn gật đầu: "Tôi hiểu."
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã bước vào đại sảnh làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345755/chuong-995.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.