Xích Luân vừa định lên tiếng, bỗng chốc thay đổi vẻ mặt. Một lát sau, trong động vang lên tiếng cười vô cùng trầm thấp tựa như đến từ nơi âm u, khiến người ta lạnh lẽo cả người: “Ha, có lẽ không cần chúng ta ra tay rồi.”
“Sao vậy?”
“Mấy con thuộc hạ rắn bé nhỏ của tôi đã cảm nhận được một khí tức mạnh mẽ đang tiếp cận gã họ Đường đó, khí tức đó có hơi quen thuộc.” Giọng nói tạm dừng một lát lại mang chút khiêu khích: “Dương Tuấn, ông với người ta cũng là chỗ quen biết đã lâu. Lúc trước khi cậu ta giao đấu với chúng ta ở nước Tuyên, ông vẫn còn bị mệt trong tay cậu ta mà.”
“Tống! Hữu! Đức!” Giọng nói trong động càng lúc càng lạnh lẽo như băng, phun ra từng chữ một, trong giọng nói chứa đựng sự hận thù to lớn.
“Không sai, là cậu ta.” Xích Luân mỉm cười nham hiểm, nói: “Cậu ta được gọi là cao thủ thứ hai của Nghịch Luân, năm trước cậu Long dẫn cậu ta đến nước Tuyên tàn sát miếu Quỷ La Thần của Giáng đầu sư và chiếm được không ít đồ tốt, may mắn có cơ duyên bước vào Thần Hải, thật là một đại cao thủ. Nếu cậu ta giết được gã họ Đường, đương nhiên là việc vô cùng tốt. Nếu đấu nhau đến hai bên đều tổn hại thì chúng ta có thể loại ngay cả hai mối hoạ lớn nhất của mình.”
“Còn nếu gã họ Đường đó giết chết Tống Hữu Đức thì sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345746/chuong-986.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.