Chương trước
Chương sau
Ba cao thủ Thần Hải cảnh thả ra toàn bộ khí tức, đám võ giả ở đây xôn xao lùi về sau, những người có tu vi yếu một chút thì đều đứng không vững.



"Ba cao thủ Thần Hải cảnh!" Một võ giả Tông Sư cắn răng nói với giọng run rẩy.



Một cao thủ Thần Hải cảnh là đã có thể chống đỡ một thế gia võ đạo rồi, ba võ giả Thần Hải cảnh xuất hiện cùng với nhau, bây giờ sợ là cảnh tượng này chỉ có ở núi Yên Tử, Cổ Hồng Lĩnh và một vài môn phái đứng đầu mà thôi!





"Đạo Thể gặp nạn rồi! Vừa rồi cậu ta không nên ra tay tàn nhẫn như vậy. Dù sao thì cậu ta cũng chưa thể đột phá sự hạn chế của xác thịt người thường làm sao đấu lại Thần Hải cảnh, huống hồ lúc này còn có ba Thần Hải cảnh." Có người nhìn Đường Tuấn lắc đầu thở dài.



"Ha ha! Từ đầu Cổ Sáng đã không định tha cho Đạo Thể rồi. Lần này Đạo Thể còn dám đánh người bị thương nặng, đúng là cho bọn họ một cơ hội ra tay tuyệt vời. Sau ngày hôm nay sợ là trên thế giới này không còn Đạo Thể nữa rồi."







"Ba cao thủ Thần Hải cảnh à. Các người đúng là coi trọng họ Đường tôi quá nhỉ." Đường Tuấn cười nhạt.



Đám người dân tộc Mèo đã bị khí thế của ba Thần Hải cảnh ép lùi ra sau vài mét, chỉ còn một mình Đường Tuấn đối mặt với ba Thần Hải cảnh.



"Nếu bây giờ cậu quỳ xuống nhận sai và thề rằng sẽ làm người ở cho nhà họ Từ tôi hai mươi năm, thì hôm nay tôi sẽ không sát sinh!" Từ Vũ lạnh lùng nói, giọng điệu giống như tướng quân phán tội thời xưa, mỗi động tác đều khiến người ta sợ hãi phục tùng.



"Ha ha! Các người cho rằng chỉ có ba người các người là Thần Hải cảnh ư?" Đường Tuấn cười lạnh.



"Hả! Chẳng lẽ cậu cũng là Thần Hải cảnh?" Cổ Sáng châm biếm.



Hai mươi năm trước gã là đỉnh cấp Chân Khí Cảnh, lại mắc kẹt ở Thần Hải cảnh hai mươi năm. Cho nên gã hiểu muốn đột phá cảnh giới này khó như thế nào. Vì Đường Tuấn có Đạo Thể nên muốn đột phá sợ là còn khó khăn hơn mấy chục lần.



"Ếch ngồi đáy giếng!" Đường Tuấn cười khinh thường, anh tiến lên một bước đối diện với khí thế của ba Thần Hải cảnh. Một luồng khí tức như núi lửa phun trào toả ra từ trên người anh. Một cột khí còn bao la hùng vĩ hơn của Từ Vũ từ trên người Đường Tuấn phóng lên cao, nối với trời!



Khí đội trời xanh, là Thần Hải cảnh!





"Thần, Thần Hải."







Một vị võ giả tông sư trong đám người bất chợt kêu lên, giọng nói run rẩy với vẻ thật sự không dám tin.







Phút chốc nơi đây trở nên yên tĩnh.







Lúc này, khí tức bộc phát từ trên người Đường Tuấn không chỉ mạnh hơn so với lúc trước gấp mười lần, mà còn vững vàng đạt tới cấp độ Thần Hải cảnh. Chân khí trường trụ phóng lên trời giống như thần trụ chống giữa trời và đất, khiến người ta nhìn lên không khỏi ngộp thở. Cho dù chân khí trường trụ của ba người Từ Vũ, Cổ Sáng và Vũ Quân cũng rất lớn mạnh nhưng chỉ khiến người ta có một loại cảm giác nhỏ bé.







Đó là Đạo Thể!







Kể từ khi giới võ đạo có sử sách tới nay, Đạo Thể xuất hiện không quá mười lần. Lần gần đây nhất là vào thời đại võ đạo hưng thịnh của ba trăm năm trước. Mỗi một Đạo Thể đều vô địch ở cùng cấp độ, thậm chí có thể chiến đấu xuyên biên giới, có thể nói là khí lực vô song. Tuy nhiên, ai cũng biết đến sự ràng buộc thể xác của Đạo Thể, nghìn năm qua chưa từng nghe nói có cách phá vỡ sự ràng buộc này. Đối với người trong giới võ đạo, việc Đạo Thể phá vỡ sự ràng buộc thể xác, thăng cấp lên Thần Hải chính là một kỳ tích.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.