Chương trước
Chương sau
Cổ Sáng trầm giọng nói: "Ông nói nhiều như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?"



Từ Vũ vừa định giải thích, phía dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng ồn ào.



"Xảy ra chuyện gì?" Vũ Quân không vui nhíu mày.





Từ Vũ nhìn đến, một lát sau, trên mặt lộ ra nụ cười hài hước nói: "Xem ra Đạo Thể chúng ta đây còn không cam chịu số phận à."



Cổ Sáng và Vũ Quân đi tới, cũng thấy được cảnh tượng dưới lầu.







Phía trước lầu, đám người dân tộc Mèo bị một người chặn đường.



Người kia hai tay hai chân đều quấn vải trắng, nhìn cũng không cường tráng mấy. Nhưng cơ bắp xương cốt cả người lại mang đến cho người ta cảm giác sắc bén vô cùng, giống như làm từ bê tông cốt thép. Anh ta khoanh hai tay trước ngực nở nụ cười lạnh, đứng vững hai chân, cứ như vậy ngăn Đường Tuấn và dân tộc Mèo trước mặt mọi người, khí thế như một người giữ ải vạn người không thể qua.



"Đây không phải là đệ tử Đồ Thành của Cổ Sáng sao? Anh ta muốn làm gì?" Trong đám đông có người thấp giọng nói.



"Ha. Vậy mà anh còn nhận ra à, đương nhiên là báo thù! Năm ngoái Đồ Thành từng đánh một trận với Đạo Thể, khi đó Đường Tuấn còn chưa tu thành Đạo Thể. Về sau nếu không phải ông cụ Trình Tuấn Vũ của nhà họ Trình ở phương Nam đột nhiên nhúng tay vào thì suýt chút nữa Đường Tuấn đã chết ở trong tay Đồ Thành."



Đám người như bừng tỉnh, nhưng lập tức nói: "Dù sao Đạo Thể cũng là Đạo Thể. Mặc dù cậu ta chưa vào thần hải, nhưng vẫn vô địch trong cùng cảnh giới, Đồ Thành vẫn là tông sư, làm sao là đối thủ của cậu ta được. Không sợ Đạo Thể phát huy sức mạnh giết mình sao."



"Ồ. Anh ta dám?" Có người giễu cợt, nhìn về phía lầu, nói: "Cổ Sáng còn ở phía trên đó, sao lại bỏ mặc đồ đệ của mình bị giết. Cho Đạo Thể mười ngàn lá gan, e rằng cũng không dám. Trước kia cậu ta có chỗ dựa là Trình Tuấn Vũ, mới có thể dọa lui Đồ Thành. Bây giờ Đồ Thành có sư phụ làm chỗ dựa, không biết Đạo Thể còn dám ứng chiến hay không nữa."



Tất cả mọi người đều nhao nhao nhìn về phía dáng người chặn trước đám người dân tộc Mèo kia.





Đồ Thành khinh thường đám người dân tộc Mèo và Đường Tuấn, khóe miệng lộ ra nụ cười châm biếm, cất cao giọng nói: "Tên họ Đường kia, có dám đánh cùng tôi một trận không?"







Nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh và Đồ Thành kiêu ngạo, Hoa Tiểu Nam là người không nhịn được đầu tiền, khí thế như muốn phun trào, thay Đường Tuấn chiến một trận. Hôm nay cô ấy tu lại Mặc Cổ Luyện Khí đã được Đường Tuấn hoàn thiện, mặc dù cảnh giới tu vi không thay đổi, nhưng thực lực tăng lên mấy lần, có lòng tin chiến thắng Đồ Thành!







Đường Tuấn đưa tay ngăn cản Hoa Tiểu Nam, nói với Đồ Thành: "Anh thật sự muốn khiêu chiến với tôi?"







Đồ Thành lộ ra vẻ mặt khinh thường nói: "Phí lời! Nếu như anh muốn cô gái nhỏ bên cạnh anh thay anh đánh, tôi cũng làm vậy thôi. Đánh bại cô ta, rồi đánh bại anh! Đều giống nhau cả."







Lần này ngay cả đám người dân tộc Mèo cũng hơi tức giận, vẻ mặt không vui nhìn Đồ Thành.







Đường Tuấn cười nói: "Anh không sợ bị tôi đánh chết?"














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.