Chương trước
Chương sau
Trong lòng cô ả hơi nghi ngờ, lỡ đâu chuyện tối nay thật sự là do đạo thể gây ra thì e rằng đại hội võ đạo lần này sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.



Trên một ngọn núi nhỏ của trang viên nhà họ Từ, Đường Tuấn cùng Hoa Tiểu Nam sánh vai nhau, nhìn đèn đuốc rực rỡ huyên náo ở phía dưới. Với tu vi của hai người, muốn rời đi khỏi trang viện mà thần không biết quỷ không hay cũng không phải là việc khó.



Ánh trăng trong veo rơi trên người của hai người, càng tăng thêm màu bạc, tựa như thần tiên quyến lữ trong tiểu thuyết.





Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Tiểu Nam hơi đỏ lên, hơi thở nóng bừng, lại còn có khuynh hướng mất kiểm soát. Hoa Tiểu Nam vội vàng lấy một viên thuốc ra và định ăn nó.



"Đây là cái gì?" Đường Tuấn nhìn viên thuốc kia trong tay cô gái rồi hỏi.







Hoa Tiểu Nam lộ ra vẻ ảm đạm, nói: "Đây là đan dược đặc chế của dân tộc Mèo, có thể tạm thời áp chế chân khí."



Đường Tuấn cầm lấy viên thuốc rồi đưa lên mũi ngửi, sắc mặt nhất thời biến đổi.



"Cỏ thương nhĩ, nha đản tử, nguyên hoa."



Chỉ ngửi qua một chút là Đường Tuấn liền đã phân biệt được hết mấy chục loại dược thảo ở trong viên đan dược kia.



Hoa Tiểu Nam cười nói: "Quả nhiên y thuật của Anh Đường rất lợi hại. Đan dược này là do dân tộc Mèo em bí mật chế tạo ra, các Trung y mười mấy năm nghề cũng chưa chắc có thể nhận hoàn toàn nhận ra được. Anh Đường chỉ vừa ngửi qua đã nhận ra toàn bộ, sợ rằng đời này ở phương diện y thuật không còn ai có thể sánh được với anh nữa rồi."



Mặc dù đang cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo sự khổ tâm.





Đường Tuấn không để ý đến sự nịnh nọt của Hoa Tiểu Nam, lạnh giọng khiển trách: "Đan dược này được luyện thành từ hai mươi bảy loại thảo dược, trong đó mười lăm vị thuốc có chứa độc tính mạnh hoặc yếu, có hại lớn với cơ thể. Ai bảo em uống loại đan dược này?"







Đúng là viên thuốc này có thể áp chế chân khí hỗn loạn, nhưng gây ra tổn thương rất lớn đối với người luyện võ, dường như có thể nói là giảm thọ. Bây giờ vẫn chưa thấy được, nhưng nếu cứ tiếp tục uống, loại đan dược này cũng không thể áp chế được chân khí. Đến lúc đó độc tố ẩn giấu ở trong người và chân khí bùng nổ cùng một lúc thì thần tiên cũng khó cứu!







Hoa Tiểu Nam cười thảm nói: "Không ai ép em uống. Tu vi của em tới quá nhanh, nếu không phải dựa vào đan dược thì sẽ dễ dàng bị cổ trùng cắn ngược lại mà chết."







Chỉ là dùng sức nói nên sắc mặt cô ấy lại khó coi hơn. Mấy con cổ trùng chui ra trong áo khoác cô ấy, phát ra tiếng vang chói tai giống như là đói khát rất lâu rồi vậy.







"Em từng tra ghi chép của dân tộc Mèo, trừ phi có Thần Hải cảnh chủ động giúp em thi triển chân khí, nếu không chỉ có thể dựa vào đan dược để áp chế. Hiện nay dân tộc Mèo đã không còn võ giả Thần Hải cảnh nữa, cho dù còn đi nữa em cũng không dám để cho bọn họ thi triển." Giọng nói của Hoa Tiểu Nam hơi khó chịu.







Để cho võ giả Thần Hải cảnh thi triển chân khí, nếu như tâm đối phương bị xao động, cô ấy có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào. Hơn nữa cũng không phải là bất kỳ võ giả Thần Hải cảnh nào cũng có thể điều khiển nguyên khí đạt tới trình độ Hỏa Thuần Thanh. Người như vậy, ít nhất cũng đạt tới Thần Hải cảnh trung kỳ, là những nhân vật cấp cao của các phái thế gia võ đạo lớn, làm sao lại hao tổn tinh lực để giúp cô ấy điều chỉnh lại nguyên khí chứ.







Vì vậy, biết rõ đan dược có độc nhưng cô ấy vẫn phải chấp nhận.




Đường Tuấn thở dài nói: "Sao em phải khổ như vậy chứ?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.