Sa Hùm run rẩy cả người, máu tươi chợt chảy ra từ trong lỗ mũi. Nhưng Sa Hùm lại chẳng dám có thêm một động tác thừa nào, càng không dám lau đi, trên khuôn mặt càng dâng lên vẻ cung kính. Xét về tu vi, anh ta chỉ là một võ giả trong kỳ nội kình, xét về thân phận, anh ta chỉ là một vệ sĩ. Làm sao mà nhà họ Từ lại có thể vì anh ta mà đi gây tội với một vị tông sư?
Còn nữa, Từ Nhật cũng đã lên tiếng rồi, chờ đến khi đại hội võ đạo kết thúc sẽ đi tính sổ với ‘gã họ Đường’, hà cớ gì lúc này anh ta lại phải hy sinh một cách vô nghĩa như thế. Vì vậy, anh ta rất biết thức thời, khom lưng chịu thua.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?" Đám Điền Trung như đang ngủ mớ, trợn tròn hai mắt đầy vẻ khó tin.
Có thể khiến cho Sa Hùm khom lưng cúi đầu, lẽ nào ‘gã họ Đường’ này có quan hệ thân thiết gì với nhà họ Từ ư?
Đường Tuấn nhìn lướt qua đám người Điền Trung và Phí Sang, nói một cách thản nhiên: "Mấy người có còn muốn xem biểu diễn nữa không?"
Trong chốc lát, đám Điền Trung đều sợ hãi ra mặt, liên tục xua tay, nói: "Không xem nữa, không xem nữa."
Nếu như lúc này mà bọn họ còn không nhìn ra tình hình có điều không đúng thì thật là có mắt như mù.
"Còn chưa cút đi!" Sa Hùm trông thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345672/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.