Chương trước
Chương sau
"Rất lợi hại à?" Đường Tuấn hỏi.



"Hừ. Đương nhiên lợi hại. Anh họ của Trần thiếu là Sa Hổ, là bạn tâm giao của thiếu gia Từ Dương. Hơn nữa bản thân anh ta cũng luyện võ công. Tôi từng thấy anh ta dùng một chưởng đánh vào một tấm thép dày 10 cm. Loại gầy yếu như anh không kéo nhiều, Sa Hổ đánh một cái là có thể giết chết anh."



Đường Tuấn nghe vậy, không khỏi lộ ra một nụ cười kỳ quái. Anh tưởng rằng anh họ của Trần Hồng Minh là một cao thủ tông sư nổi danh nào, hóa ra chính là Sa Hổ không lâu trước đây bị chính mình một chưởng đánh bay.





Anh ngẩng đầu nhìn Trần Hồng Minh đối diện, nói: "Nếu anh họ anh lợi hại như vậy, anh không ngại gọi anh ta ra đây, xem anh ta có dám một chưởng đánh chết tôi hay không?"



"Tiểu tử này muốn làm gì? Thật sự dám khiêu khích Sa Hổ, phải biết rằng Sa Hổ có thể bắt sống hổ báo." Mọi người đều bị sốc khi nghe những lời khiêu khích của Đường Tuấn.







"Haha. Vậy thì như anh mong muốn, anh họ của tôi cũng đang ở trong trang viên." Vốn dĩ Trần Hồng Minh đã có kế hoạch này. Ngay tại chỗ, anh ta lấy điện thoại di động ra và gọi vào điện thoại của anh họ Sa Hổ.



Ở sâu trong trang viên của nhà họ Từ, Từ Dương cùng với thuộc hạ của mình là Sa Hổ đứng cung kính. Lúc này thiếu gia nhà họ Từ không còn vẻ mặt kiêu ngạo nữa, ánh mắt sợ hãi nhìn bóng lưng trước mặt. Ngay cả Sa Hổ nội lực đã đến giai đoạn cuối cũng cúi đầu, không dám phát ra tiếng động kỳ quái.



Không có lý do nào khác, bởi vì chủ nhân của bóng lưng tên là Từ Ngũ Lâu!



"Chắc chắn người bên đó là Cao Thủ Tông Sư?” Từ Ngũ Lâu đứng ở bên cửa sổ, dựa vào lan can nhìn ra ngoài, cảnh tượng trong trang viên tất cả đều thu vào trong tầm mắt. Đôi mắt anh bình thản, như thể anh không quan tâm đến mọi thứ, anh tạo cho người ta một niềm tin mạnh mẽ rằng bcó thể khống chế hết thảy mọi thứ trong tay.



Sa Hổ gật đầu, cung kính nói: "Đúng vậy. Đối phương một chưởng liền đánh bại tôi. Tuy rằng anh ta không có biểu hiện thủ đoạn chân khí phóng ra ngoài, nhưng nhất định là không khác Cao Thủ Tông Sư."



Từ Dương vội vàng nói: "Đại thiếu gia, cho dù đối thủ là võ giả Tông Sư, nhưng đây là lãnh địa của nhà họ Từ, chúng ta không thể để họ làm càn làm bậy!"



Tuy rằng hắn là họ hàng với Từ Ngũ Lâu, nhưng không dám lấy họ hàng ra để gọi, mà gọi anh là "đại thiếu gia", điều này cho thấy Từ Dương sợ Từ Ngũ Lâu đến mức nào!





"Ha." Từ Ngũ Lâu phát ra một tiếng cười lạnh.







Cả người Từ Dương lập tức cứng đờ, không dám nói thêm gì nữa.







"Tính tình của cậu như thế nào, cho rằng tôi không biết à. Nếu như cậu không chủ động khiêu khích đối phương, một vị tông sư, làm sao dám ra tay với con cháu nhà họ Từ ở Hà Nam." Giọng Từ Ngũ Lâu nhàn nhạt, nhưng cơ thể Từ Dương lại đang run rẩy.







Im lặng một lúc sau, Từ Ngũ Lâu lại lên tiếng, nói: "Vị tông sư kia tên gọi là gì?"







Từ Dương nói: "Chỉ biết anh ta họ Đường."







"Họ Đường." Ngón tay Từ Ngũ Lâu gõ lan can, dường như đang suy nghĩ.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.