Bác sĩ lúc trước cũng nói rồi. Mặc dù y thuật của ông ta không cao, nhưng lúc nãy ông ta kiểm tra qua một lượt rồi, phát hiện người phụ nữ già này đã không còn nhịp tim và hơi thở nữa, là đại hạn đến rồi.
Đường Tuấn khẽ lắc đầu, nói:
“Chưa chắc.”
Anh hất tay ra khỏi tay của Trần Lệ Lệ, đi đến trước mặt cậu thanh niên, nói nhỏ:
“Để tôi xem thử nhé.”
“Vớ vẩn. Người chết là hết, anh còn muốn làm gì.”
Ông bác sĩ thấy Đường Tuấn không từ bỏ, trầm giọng nói.
Ngay cả Trần Lệ Lệ cũng có chút không vui, khẽ cau mày lại. Theo cô ta thấy, võ công của Đường Tuấn đúng thật rất mạnh, nhưng võ công có mạnh đến đâu cũng không thể làm cho người chết sống lại.
“Lệ Lệ, đây chính là anh Đường đó của cô sao? Tôi thấy thì cũng chả ra làm sao cả. Chỉ là một tên thích phô trương mà thôi,”
Một cô tiếp viên nói bên tai Trần Lệ Lệ một cách châm biếm.
Không chỉ có cô ta, mà các hành khách xung quanh cũng chỉ trỏ Đường Tuấn, họ đều mắng chửi Đường Tuấn là bất kính với người đã khuất.
Đường Tuần ngược lại vờ như không nghe thấy, chờ đợi cậu thanh niên kia trả lời.
Cậu thanh niên kia ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuấn.
“Mẹ cậu đúng thật là đã đến đại hạn, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345650/chuong-890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.