Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Đường Tuấn giãn ra, tinh thần buông lỏng, lực tinh thần bỗng nhiên trào ra khỏi mi tâm.



Lực tinh thần vừa xuất hiện trong không khí, trước mắt Đường Tuấn đột nhiên sáng lên, không phải là ánh sáng bên trong phòng tạo thành, mà là sự phản ứng từ lực tinh thần của anh.



Mặt biển cả rộng lớn vô cùng muôn màu muôn vẻ xuất hiện trong cảm nhận tinh thần của anh. Vùng biển này vô cùng vô tận, lực tinh thần của Đường Tuấn đã rất lớn mạnh, nhưng trước mặt cả vùng biển này vẫn không kìm lòng được mà sinh ra cảm giác mình như con sâu cái kiến nhỏ bé. Quyền uy sức mạnh khiến người ta sợ hãi từ vùng biển này truyền đến, Đường Tuấn có cảm giác nếu mình bước vào nơi này chỉ sợ sẽ lập tức bị chôn vùi không chừa lại một mẩu.





Chín mươi chín con chữ ẩn giấu trên mi tâm của anh bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói lóa, dường như đang cộng hưởng với vùng biển này. Mỗi một con chữ hình như cũng ứng với một nơi nào đó cả vùng biển này.



“Đây là, Nguyên khí biển cả.” Đường Tuấn kinh ngạc, nghẹn ngào rặn ra từng chữ.







Chín mươi chín con chữ này đại diện cho các đạo pháp của thế gian, có thể cộng hưởng với nó chỉ có thể là Nguyên khí biển cả.



Tinh thần của Đường Tuấn chỉ tồn tại được một lát trong Nguyên khí biển cả đã bị ép ra ngoài.



Nhưng sự cộng hưởng của anh và Nguyên khí biển cả không hề bị đứt quãng.



Phụt!



Ý nghĩ trong đầu Đường Tuấn vừa nảy ra, một đốm lửa hiện ra từ giữa khoảng không trước người anh.



Tiếp đến lại là một quả cầu nước.



Từng loại nguyên khí phơi bày trên tay Đường Tuấn.



Lúc này dường như anh đã trở thành Đạo Tổ tinh thông đạo pháp trong thế gian!



Đường Tuấn thở phào một hơi nhẹ nhõm, nguyên khí trước mặt cũng tan đi. Trên mặt anh lộ ra nụ cười rạng rỡ.







“Không ngờ là sau khi đột phá Đạo Thể lại có thể cảm nhận được Nguyên khí biển cả. Mặc dù chỉ cảm nhận được một chút ít nhưng đã đủ rồi.” Lúc này, cuối cùng Đường Tuấn đã hiểu được tự mình mở ra được bí mật trong cơ thể là cảm giác gì.











Sau khi người luyện võ đạt tới cảnh giới Chân Khí thì có thể thử cảm nhận nguyên khí trời đất, tiếp nhận để sử dụng cho chính mình. Mà sau khi đạt tới cảnh giới Thần Hải, người luyện võ lại có thể điều khiển nguyên khí trời đất trong phạm vi nhỏ quanh toàn thân.







"Những người luyện võ có thể chất đặc biệt này, chẳng qua chỉ là dễ hòa hợp với nguyên khí trời đất hơn so với những người luyện võ bình thường, chỉ có một bộ phận rất nhỏ có thể cảm nhận được nguyên khí biển cả mà thôi. Nhưng hiện tại nguyên khí biển cả mà mình cảm nhận được chỉ sợ còn mạnh hơn rất nhiều lần so với thể chất đặc biệt." Trong lòng Đường Tuấn nghĩ vậy. Nguyên khí biển cả vô cùng vô tận, ngay cả anh cũng không dám nói bản thân mình có thể hiểu rõ được toàn bộ.







Anh đã từng đọc được rất nhiều sách cổ ở Dược Y cốc, ở chỗ dân tộc Mèo và trên núi Yên Tử, hiểu biết đối với thể chất đặc biệt trên thế giới không hề tầm thường, có thể láng máng làm ra một cái so sánh có chút không rõ ràng.







"Hóa ra đây mới là Đạo Thể, thông thạo mọi phương thức."














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.