Chương trước
Chương sau
Ông ta nắm chặt Chùy Huyền Vu trong tay, Chân Khí toàn thân rót vào trong cây dao găm này. Dao găm bỗng dưng sáng lóa, phát ra từng tiếng run rẩy, dường như không chịu nổi lượng Chân Khí đổ vào nó.



Vù!



Cơ thể Thác Huy Hoàng hơi động, tốc độ sánh bằng thuấn di vọt đến trước mặt Đường Tuấn, dao găm rạch nát không gian, chỉa vào trái tim Đường Tuấn.





“A Di Đà Phật.” Pháp Âm thấy vậy, vội cúi đầu niệm một câu phật hiệu.



Keng.







Giữa đất trời bỗng nhiên vang lên âm thanh lanh lảnh, hệt như hai món kim loại va chạm với nhau.



“Chuyện này, chuyện này sao có thể?” Giọng nói run rẩy của Phù Hưng vang lên sau lưng Pháp m.



Trong lòng Pháp Âm chấn động, đột nhiên ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy cảnh tượng làm anh ta không thể tin nổi.



Chỉ thấy Chùy Huyền Vu trong tay Thác Huy Hoàng nhắm chuẩn đâm vào ngực Đường Tuấn, Đường Tuấn không thèm cản đòn, nhưng Chùy Huyền Vu đến cả lớp da của Đường Tuấn cũng không thể gâm rách được. Dường như đó chẳng còn là món bảo vật của Vu Môn từng làm anh bị thương nặng nữa mà là một nhánh cây, cọng rơm.



Không chỉ Pháp Âm mà đến cả Tôn Thành, Hư Thanh Nhã cũng cảm thấy không tin nổi, bọn họ đều trưng bộ mặt khó hiểu.



Người cảm nhận được rõ ràng nhất đương nhiên là Thác Huy Hoàng.



Ông ta tin nhát dao vừa rồi của mình hoàn toàn có thể giết chết một cao thủ cảnh giới Thần Hải trung kỳ. Nhưng bây giờ đến cả da của Đường Tuấn cũng không đâm rách nổi. Đây mà là cái kẻ vừa nãy ông ta đè ra đánh đây sao?



Tám đường vân kỳ lạ trên thân Chùy Huyền Vu vẫn còn đang tỏa sáng chói lọi, như muốn phá vỡ lớp da của Đường Tuấn. Nhưng trên da thịt Đường Tuấn lại có một lớp ánh sáng màu bạch kim chuyển động, khiến Chùy Huyền Vu phải tốn công vô ích.





Đường Tuấn cúi đầu, nhìn cảnh tượng xảy ra trên lồng ngực mình, trên mặt lộ rõ ý cưới.







“Tôi không tin.” Thác Huy Hoàng gào lên, đẩy Chùy Huyền Vu về trước lần nữa nhưng vẫn như cũ.







Ông ta ngẩng đầu nhìn Đường Tuấn, trong đầu xuất hiện ý nghĩ khiến toàn thân ông ta run lên, thất thanh nói: “Mày, mày bước vào Thần Hải rồi.”







Đường Tuấn cười nhạt, không e dè đáp ngay: “Có thể nói là vậy.”







Chớp mắt, toàn thân Thác Huy Hoàng nổi đầy da gà, không chút do dự lập tức lùi người về sau. Ông ta hóa thành tàn ảnh muốn bỏ chạy về phía xa ngay!







Nhát dao vừa rồi ông ta đã dốc hết toàn lực mà còn không thể tạo thành tổn thương gì cho Đường Tuấn. Đây chẳng phải chứng tỏ rằng thực lực hiện giờ của ông ta không phá vỡ nổi lớp phòng ngự của Đường Tuấn. Năng lượng từ bùa chú sau nhát vừa rồi đã không còn thừa nhiều nữa, nếu không ông ta còn ở lại thêm thì chỉ còn lại một con đường chết. Vì vậy, ông ta phải lập tức chạy ngay.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.