Chương trước
Chương sau
Tôn Thành và cả Hư Thanh Nhã đều cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc, thực lực mà Đường Tuấn thể hiện ra bên ngoài trông không hề giống dáng vẻ đã bị thương. Nếu không phải nhờ vào việc không thể làm giả đầu tóc bạc phơ và khuôn mặt đã già nua kia thì thậm chí bọn họ còn hoài nghi Đường Tuấn vốn không hề bị thương, dường như có loại cảm giác xoay người rời đi.



Đường Tuấn lau vết máu bên khóe miệng đi, vẻ mặt thản nhiên, nói: “Vết thương do Chùy Huyền Vu gây ra đúng là rất kỳ lạ, nhưng cũng không phải không có cách để giải quyết.”





Lời vừa dứt, người đàn ông trung viên thuộc Vu Môn lập tức thay đổi sắc mặt, tiếp lời: “Không thể nào! Ta còn hiểu rõ vết thương do Chùy Huyền Vu gây ra hơn cả ngươi, nó là gây tổn thương cho sinh mệnh bản nguyên. Xem như có là cao thủ cảnh giới Thần Hải cũng không thể chống đỡ được. Xem như ngươi là Đạo Thể đi nữa cũng không thể nào giải trừ dễ dàng. Dáng vẻ hiện tại của cậu chính là bằng chứng, đừng hòng gạt được tôi!”



Đường Tuấn nghe thế thì bật cười, nói: “Nếu tôi nói dáng vẻ của tôi thế này là điềm báo đột phá khỏi sự trói buộc của Đạo Thể, ông có tin chăng?”







Xung quanh lập tức im lặng tuyệt đối.



Trên mặt Tôn Thành và Hư Thanh Nhã đều lộ vẻ khiếp sợ.



Nếu Đường Tuấn thật sự sắp đột phá sự trói buộc của cơ thể xác thịt, bước vào Thần Hải. Với sự mạnh mẽ của Đạo Thể vô địch cùng cảnh giới, đừng nói là ba người bọn họ, có gấp đôi bọn họ lên cũng chưa chắc là đối thủ của anh.



“Chuyện này, càng không thể nào!” Người đàn ông trung niên thuộc Vu Môn chần chờ trong giây lát, trầm giọng nói: “Trong tộc của tôi từng ghi chép lại, từ khi có giới võ thuật tới nay, tổng cộng từng sinh ra năm Đạo Thể nhưng chưa từng có người nào có thể đột phá khỏi sự trói buộc của xác thịt. Đạo Thể được xưng là thể “vô dụng”. Làm sao cậu có thể đột phá được.”



Nói xong những lời cuối cùng, giọng nói của người đàn ông trung niên càng lớn hơn, dường như ông ta đang dùng cách này để củng cố lòng tin của chính mình. Bởi vì những gì Đường Tuấn nói thật sự quá đáng sợ.





Đường Tuấn nhìn vào người đàn ông trung niên này, trầm ngâm rồi nói: “Ông hiểu rõ về Chùy Huyền Vu như thế, lại còn biết nhiều về những bí ẩn trong võ thuật như thế. Xem ra ông thật sự là người của Vu Môn.”







Người đàn ông trung niên giật mình, nhếch miệng cười lạnh, tiếp lời: “Đúng thế. Tôi đúng là xuất thân từ Vu Môn. Tôi tên là Thác Huy Hoàng, là Phó Môn chủ một nhánh của Vu Môn Huyền Vu! Về thân phận của cậu, tôi cũng đã điều tra rất rõ ràng. Cậu xuất thân từ nhà họ Đường, là dư nghiệt Thánh Thủ Tông từ ngàn năm trước. Hiện giờ nhà họ Đường đã bị Ban Cơ phá hủy, chỉ còn lại lẻ loi một mình cậu. Chỉ cần giết đi cậu, Thánh Thủ Tông sẽ hoàn toàn tan thành mây khói. Y học cổ truyền cũng vì thế mà tổn thương nặng, đến lúc đó còn ai có thể ngăn cản nổi Vu Môn của tôi.”







“Thức thời thì giơ tay chịu trói, giao ra Đạo Thể. Nếu không, phải chết!” Thác Huy Hoàng lạnh giọng nói.







Vu Môn!







Hai con chữ này dường như mang theo ma lực kỳ lạ, khi thoát ra khỏi miệng Thác Huy Hoàng, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Đến cả Pháp m là người đứng đầu đám người chùa Bái Đính càng trưng bộ mặt ngưng trọng.







“Lại là Vu Môn!” Khóe miệng Pháp Âm run run, thấp giọng nói: “Trời đất sắp đổi thay, xem ra đến cả Vu Môn cũng không kìm được.”














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.