Đường Nghiêu cười nói: “Tôi chính là Đường Tuấn. Không phải các người đòi máu của tôi hay sao? Vậy đến lấy đi này.”
Pháp Âm ở bên cạnh nhìn vậy chỉ giữ im lặng.
Đạo Thể này đúng là chẳng coi ba vị cảnh giới Thần Hải trung kỳ ra gì cả, còn đâm đầu vào chỗ chết khiêu khích người ta.”
“Pháp Âm, anh đi xuống trước đi.” Đường Tuấn thuận miệng nói với Pháp Âm.
Pháp Âm đã bị thương nặng, ở lại chỉ làm vướng víu thêm.
Pháp Âm gật đầu, bay trở về chùa Bái Đính.
Ba người Tôn Thành cũng không ngăn cản, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm về phía Đường Tuấn.
Ánh mắt Hư Thanh Nhã không mảy may che giấu tí sát khí nào, thản nhiên nói: “Mày đáng chết!”
Tôn Thành nhìn Đường Tuấn trong dáng vẻ giống như người già, ông ta nhếch miệng cười khinh bỉ, nói: “Xem ra trận chiến ở chùa Bái Đính đã khiến cậu bị thương rất nặng, phải rơi vào thảm cảnh như thế này. Cậu quá tự cao, nhìn thấy ba người bọn tôi mà không chịu đi, còn dám chủ động đưa đầu ra. Đúng là thứ mất não.”
Còn người đàn ông mặc quần áo kỳ quái còn lại cũng cười khẩy, dường như đang chế giễu Đường Tuấn không biết tự lượng sức mình.
Vụt!
Ba người đồng loạt ra tay, gần như không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345634/chuong-874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.