Chương trước
Chương sau
Những người khác vốn đáng mờ mịt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Mặc dù ngoài miệng bọn họ nói đạo thể làm sao có thể chịu nổi, nhưng chung quy không phải thứ bọn họ có thể chống cự lại.



Dường như muốn kiểm chứng lời của Phù Hưng, một bóng người chậm rãi hiện ra từ trong động Bích Ngọc.



Làn da bóng người kia khó cằn, nhìn thật sự giống như da bọc xương, mái tóc anh màu xám trắng, cả người trông giống như một ông lão già nua. Nhưng Phù Hưng vẫn nhận ra anh.





"Đường, Đường Tuấn, cậu lại trốn thoát được từ trong phật quang đại trận." Phù Hưng run rẩy lên tiếng.



Đường Tuấn nhìn xuống đất, chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói: "Một phật quang đại trận thôi, còn không thể giam giữ tôi được."







"Sư thúc Phù Hưng, sợ cậu ta làm gì. Cho dù cậu ta chạy thoát khỏi phật quang đại trận, nhưng nhìn dáng người cũng đã bị thương nặng, sắp chết rồi. Chúng ta hợp lực, chém chết cậu ta tại chỗ." Một vị hòa thượng hơn ba mươi tuổi xông ra khỏi đám người ra, trong tay nắm chặt một cây chùy diệt ma, lạnh lùng nhìn Đường Tuấn.



Người này tên là Nhân Nghĩa, tu vi chân khí tại cảnh giới trung kỳ,trừ Phù Hưng ra là đệ nhất cao thủ trong đám người chỗ chùa Bái Đính ở đây. Anh ta là cùng lứa đệ tử trẻ tuổi của chùa Bái Đính, rất có uy quyền trong đám người. Một câu nói, lập tức khiến sợ hãi của mọi người tiêu tan không ít.



"Sư huynh Nhân Nghĩa nói không sai. Nhìn bộ dạng của cậu ta như đã chết rồi, cần gì để chủ trì và các trưởng lão ra tay, chúng ta liền có thể chém chết hắn." Có người phụ họa.



Phù Hưng nhìn Đường Tuấn, sắc mặt bình tĩnh. Lúc này Đường Tuấn quả thật cho người khác cảm thấy anh lúc nào cũng có thể tắc thở, không giống đạo thể vô song mà ông ta biết chút nào.



Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu ông ta, đúng lúc này không gian vang lên một tiếng hừ lạnh của Đường Tuấn.



"Không biết điều." Đường Tuấn nâng một tay, một luồng nguyên khí đất trời bắn ra từ tay anh như thủy triều.



Một đám người bao gồm cả Nhân Nghĩa, lúc trước mặt còn đầy sát ý, nhưng hứng chịu một đòn của Đường Tuấn, nhưng ngay cả phản ứng cũng không kịp, lập tức liền bị đánh bay ra ngoài, ngã đập xuống sườn núi, đều tắc thở.





"Đây." Lúc này Phù Hưng mới phản ứng được, một đòn đó của Đường Tuấn cũng mạnh không kém trước đây, không nhin ra trọng thương chút nào.







Nhưng lúc này vốn không để cho ông ta suy nghĩ nhiều, thấy Đường Tuấn vừa ra liền giết mấy vị hòa tặng trẻ tuổi chùa Bái Đính, Phù Hưng cũng chưa nói được gì, liền ra đòn đánh. Cho dù ông ta trọng thương, nhưng đòn đánh vẫn có chân khí chuẩn mực của vị tôn sư đại cảnh.







Ba.







Đường Tuấn trực tiếp nắm một đánh của Phù Hưng, bóp một cái, tiếng sương vỡ vụn giòn tan truyền đến.







Toàn bộ một đánh của Phù Hưng không những không làm Đường Tuấn bị thường, ngược lại bị Đường Tuấn phế một cái tay.







Mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy xuống trán Phù Hưng, nắm cánh tay điên cuồng hét lên: "Đường Tuấn, cậu muốn làm gì? Nơi này là sơm môn của chùa Bái Đính chúng tôi, chẳng lẽ cậu muốn tàn sát tất cả chúng tôi sao?"














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.