“Sao cậu lại có lòng tốt như vậy.” Khúc Tường Vi cảnh giác nói.
Đường Tuấn nói: “Quả Xích Viêm này không có tác dụng với tôi. Tôi và cô Cơ xem như là có duyên, quả Xích Viêm coi như là quà quen biết đi.”
Cơ Thục Quyên ngẩn ra, nói: “Chẳng lẽ anh thật sự sẽ chết sao?” Lời Đường Tuấn mới nói vừa rồi thật sự giống như là từ giã cố nhân vậy.
Đường Tuấn chỉ tóc bạc ở trên đầu, nói: “Là người thì đều sẽ chết.”
Trong phút chốc Cơ Thục Quyên không biết phải nói cái gì.
Đường Tuấn nói xong liền đưa quả Xích Viêm đang cầm trong tay nhét vào trong tay Cơ Thục Quyên, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.” Bỗng Cơ Thục Quyên gọi.
“Quả Xích Viêm này thật sự quá quý giá, tôi không thể nhận không được.” Cơ Thục Quyên lấy ra một cái hộp nhỏ, nói: “Trong hộp này là năm cây kim châm cứu được lưu truyền của phái Thần Châm tôi, là vật quý giá của y đạo, có lẽ sẽ có thể có ích với tình trạng vết thương của anh. Lần này sư phụ tôi đặc biệt để tôi mang đi ra ngoài, xem như là quà đáp lễ của tôi đi.”
“Thưa cô, không được đâu.” Khúc Tường Vi thất thanh nói. Sỡ dĩ bà ta thất thanh cũng không phải là vì sự quý giá của kim châm cứu, nếu nói về mức độ quý giá thì kim châm cứu còn không bằng quả Xích Viêm. Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345605/chuong-845.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.