Chờ đến khi bóng dáng của mấy người Đường Tuấn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, Trương Tín Triết mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đưa được vị sát tinh này đi.
Trong khoảng thời gian Đường Tuấn ở lại núi Yên Tử này, đặc biệt là mấy ngày nay bước vào Tàng Thư Các. Vị Đại Thiên Sư bây giờ của Thiên Sư Đạo này gần như mỗi một ngày tâm thần có chút không tập trung, không có cách nào bình tĩnh tâm tình lại để tu đạo. Ngày nay còn sót lại một vị Hậu Thiên Đạo Thể còn đang ngồi ngay tại trong nhà mình, sợ rằng cũng không có cách nào khinh thường loại uy hiếp này.
Tạ Phù Diệu nhìn dấu chân Đường Tuấn rời đi, im lặng nắm chặt nắm đấm, trên mặt lộ ra vẻ kiên định.
Trần Tùng n vỗ vai cậu ta, cười nói: “Muốn đuổi theo cậu ta, vậy thì cậu cần phải cố gắng tu luyện.”
Ông ta rất hài lòng với tên học trò này của mình, khi được truyền đạo phủ đỉnh có thể chịu đau đớn mà không kêu lên một tiếng, có thể thấy được tính cách cứng cỏi như thế nào. Lại có Đường Tuấn tự mình truyền đạo, tương lai sẽ là một con đường bằng phẳng, tiến vào Thần Hải gần như không có chút nghi ngờ.
Trần Tùng n nhìn về phía hòa thượng câm điếc bên cạnh, lông mi trắng như tuyết chớp chớp, thầm nghĩ: “Ở dưới tình huống vừa rồi kia cũng có thể nhịn xuống, bảo vệ chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345527/chuong-767.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.