Chương trước
Chương sau
Lần đầu gặp vị Tiểu Thiên Sư này Đường Tuấn còn có chút tò mò, nhưng mà càng tò mò hơn về đạo thuật của núi Yên Thế. Sau khi ở chung mấy ngày này anh đã nhìn thấy rõ bản chất của Trương Tĩnh Hòa. Ngông cuồng kiêu ngạo, trong mắt không có ai cả.



Tâm tính như thế, thua xa rất nhiều so với tiểu chân nhân Mục Phương của Cổ Hồng Lĩnh.





Nếu như Trương Tĩnh Hòa không tu tâm dưỡng tính, để tinh thần lắng đọng xuống. Đừng nói là tu luyện lôi pháp mà cho dù là đột phá cảnh giới Thần Hải cũng là chuyện không thể.



"Tiểu Chân Nhân và Tiểu Thiên Sư Đạo của Cổ Hồng Lĩnh, tôi đều đã gặp qua, chỉ còn lại vị hòa thượng câm đang tu luyện bế quan ngồi thiền kia là chưa từng gặp. Không biết ông ta so với hai người này ai mạnh ai yếu." Đường Tuấn nhìn phong cảnh đang lùi xa bên ngoài xe, cứ như là một vị tiền bối võ đạo đang bình phẩm ưu khuyết điểm của cả ba người.







Bất tri bất giác tinh thần của Đường Tuấn đã thoát khỏi tuổi của anh, giống như là một ông lão đã trải qua hết thế sự tang thương.



Bản thân, bản thân vẫn còn là thiếu niên. Nhưng mà trong tim cứ như thoải mái và tách biệt nhìn hàng nghìn con thuyền trôi xa.



Một ngày sau, ba người đến chân núi Yên Tử ở Yên Giang.



Ngẩng đầu nhìn lên bao nhiêu danh lam thắng cảnh trên núi, Đường Tuấn dường như là đã nhìn thấy dấu chân của các bậc tiền bối đi trước thăm dò võ đạo. Ngay cả chỉ đứng ở chân núi thôi, anh cũng đã cảm giác được một cỗ khí tức lạnh lẽo đè nén đến tận xương tủy. Nếu như có võ giả tu luyện võ công tà đạo lệch môn ở nơi này, thì sợ là ngay cả một phần mười dũng khí đi lên cũng không có.



"Đi thôi." Đường Tuấn vòng hai tay, Trình Vân Thiên và Trương Tĩnh Hòa ở phía sau cùng đi lên núi.



Trương Tĩnh Hòa mặc một thân đạo phục Thiên Sư Đạo, dọc đường vô cùng khiến người ta chú ý. Nhiều du khách còn dùng ánh mắt tôn trọng và thờ phụng với anh ta. Cái này khiến cho trái tim của Trương Tĩnh Hòa không khỏi có chút phiêu nhiên, nhìn về phía Đường Tuấn giống như là đang nói: "Nhìn đi. Thiên Sư Đạo Nha tôi đặt ở thế tục đều được tôn sùng, Đường Tuấn anh làm được không?"







Đối diện với ánh mắt của Trương Tĩnh Hòa, Đường Tuấn chỉ là cười nhạt, nói: "Nếu như anh cởi bỏ đạo phục này ra, anh cảm thấy bọn họ còn có thể nhận ra anh nữa không? Bọn họ cung kính chính là Thiên Đạo Sư của núi Yên Tử và Thiên Sư Đạo truyền thừa, chứ không phải Tiểu Thiên Sư Trương Tĩnh Hòa của anh."







Sắc mặt của Trương Tĩnh Hòa nhất thời trở nên vàng khè.







"Anh, anh đã trở về?" Sau khi lên đến đỉnh núi, một thanh niên mặc đạo phục, khuôn mặt trong suốt nhận ra Trương Tĩnh Hòa lập tức chạy tới hỏi thăm.







Trương Tĩnh Hòa hơi gật đầu, nói: "Chưởng giáo chân nhân và mấy vị trưởng lão đâu?"







Đạo sĩ trẻ tuổi nhìn Đường Tuấn và Trình Vân Thiên, trong lòng trở nên căng thẳng, nói: "Anh ta sẽ không phải là Đạo Thiên Hậu Thể đánh bại anh Trương chứ. Cái này cũng trẻ quá rồi, có phải không?"







Đạo sĩ trẻ tuổi trước mặt cũng là học trò dòng chính thiên sư đạo, đối với chuyện hai tin đồn truyền đi ồn ào trong giới võ đạo hai ngày nay cũng có nghe qua.










Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.