Chương trước
Chương sau
Đường Tuấn hoàn toàn thu hồi tinh thần lực lại, ảo giác trong đầu Trương Huy biến mất ngay lập tức. Đầu ông ta cúi xuống càng thấp hơn, vẻ cung kính trên mặt không còn có chút ra vẻ nào nữa: “ Hoá ra tên này không chỉ có thân thể cường hãn mà đến tinh thần lực cũng đã ngưng ra pháp tướng rồi. May mắn là vừa rồi mình không lộ địch ý ra, nếu không vừa nãy bị cậu ta liếc nhìn một cái thì tinh thần của mình sẽ bị thương nặng!”



Đường Tuấn sâu xa nhìn thoáng qua Trương Huy, làm cho trán của tên này không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh.





“Đi thôi.” Đường Tuấn bỗng nhiên cười nói một câu, sau đó một chân đã bước vào thông đạo sâu thẳm trước mắt.



Trương Huy tức khắc như được đại xá, ngay lập tức đi theo sau Đường Tuấn.







“Truyền thừa của dân tộc người Mèo quả nhiên không phải là nhỏ, đến cả một cái bí tàng chi địa cũng dùng thủ đoạn thần kỳ thế này để che giấu.” Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng. Nếu không phải tinh thần lực của anh đã nhập thần, chỉ sợ cũng không phát hiện ra sự kỳ lạ bên ngoài tấm bia đá kia. dân tộc người Mèo đã gần 300 năm không xuất hiện cao thủ cảnh giới Thần Hải nào, tất nhiên không thể phát hiện ra bí mật của tấm bia đá.



Thông đạo sâu thẳm không thấy tận cùng, không có bất kỳ ánh sáng nào. May mắn là Đường Tuấn và Trương Huy đều là cao thủ tông sư, nhìn đường trong đêm tối chỉ là chuyện rất đơn giản đối với bọn họ.



Vốn hai người còn lo lắng bí tàng chi địa này là vùng đất cấm quan trọng bậc nhất của dân tộc người Mèo, không biết liệu có cơ quan giết chóc gì đó hay không nên cả đường luôn đề phòng, nhưng trên đường lại không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, khiến cho trong lòng hai người đều thấy rất khó hiểu.



Sau khi đi được tầm mười phút, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một chút ánh sáng. Đường Tuấn lập tức tăng nhanh tốc độ, Trương Huy cũng theo sát phía sau, hô hấp cũng trở nên nặng nề, tim đập cũng nhanh hơn vài phần. Ông ta là người Mèo, sắp có thể nhìn thấy bí tàng trong truyền thuyết sao có thể không kích động chứ.





Nửa phút sau, hai người rốt cuộc đi tới tận cùng của thông đạo. Hai người lúc này đứng ở trên một chỗ bằng phẳng, ngẩng đầu nhìn thì thấy bốn phía vách tường hình vòng tròn lõm vào phía trong. Ở phía trên vách tường còn có một đám ô vuông nhỏ được đào ra vuông vức, có một vài ô vuông đựng mấy hộp gỗ đã cực kỳ cũ nát. Hộp gỗ mở ra, bên trong đã kết mạng nhện dày đặc.







Nhìn lên trên đỉnh đầu, ở trên đỉnh được khảm một khối đá chiếu sáng cực lớn, ánh sáng đúng là từ nơi đó toả ra.







“Tại sao lại như vậy? Dân tộc người Mèo tôi truyền thừa đã mấy ngàn năm, tích lũy được vô số bảo vật, bí tàng sao lại rỗng tuếch được.” Trương Huy nhìn một đống những ngăn chứa trống rỗng, thất thanh nói.







Bí tàng ở trước mắt hiển nhiên đã trải qua một phen cướp bóc, tất cả bảo vật đều bị người ta cướp đi mất. Nhưng mà bí tàng của dân tộc người Mèo ở một nơi bí ẩn như vậy thì ai có thể vào được chứ? Nếu như không có bản đồ do Trương Huy đưa cho, Đường Tuấn cũng không cho rằng bản thân mình có thể tìm được. Chẳng lẽ là một thế hệ vu chủ trông coi nào đó đã tự trộm?







“Đó là, hai bộ hài cốt sao?” Đường Tuấn vừa suy nghĩ rất nhanh, ánh mắt vừa nhìn khắp chung quanh, đột nhiên ánh mắt ngừng lại khi nhìn thấy ở nơi cách bọn họ không xa có hai bộ hài cốt trắng ởn đang nằm dựa vào vách tường!







Thân hình vừa chuyển động, Đường Tuấn đã xuất hiện ở trước hai bộ hài cốt. Lúc này anh mới thấy rõ bộ dạng của hai bộ hài cốt.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.