Hoa Tiểu Nam ở trước mặt Đường Tuấn là một cô nàng đáng yêu hay khóc, nhưng khi thật sự vào việc thì không hề như vậy. Vốn trưởng lão nhà họ Hoa, người của nhà họ Đằng và nhà họ Hoa còn định giở trò trong tối ngoài sáng một phen, nhưng chờ đến khi Hoa Tiểu Nam sấm rền gió cuốn tuyên bố mệnh lệnh tiếp theo, hạn chế quyền lợi của bọn họ thì không có người nào dám xem thường cô gái ở trước mặt mọi người nhào vào trong lòng Đường Tuấn khóc đến lê hoa đái vũ nữa.
Mà khi Hoa Tiểu Nam vội vàng xử lý đủ loại sự vụ lớn nhỏ của dân tộc người Mèo, trong tay Đường Tuấn đã cầm một quyển trục cuốn da cừu cổ xửa, Trương Huy cung kính đứng ở trước mặt anh.
“Ngài Đường, đây là mật tàng địa đồ của dân tộc người Mèo tôi.” Trương Huy cúi đầu nói. Ngày đó điều ông ta nói bên tai Đường Tuấn chính là sẽ giao ra mật tàng địa đồ của dân tộc người Mèo, để xin Đường Tuấn cho nhà họ Trương một con đường sống. Tấm mật tàng địa đồ của dân tộc người Mèo này là do cha ông ta là Trương Viễn Quốc lúc còn trẻ vô tình lấy được, trong đó ghi lại mấy ngàn năm tích lũy và bí mật của dân tộc người Mèo. nhà họ Trương vốn tính đợi đến khi thống nhất dân tộc người Mèo xong sau đó mới đi tìm tòi thực hư, nhưng không ngờ cuối cùng lại trở thành bùa giữ mạng cho nhà họ Trương.
Đường Tuấn quét mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345452/chuong-692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.