Chương trước
Chương sau
Khi mọi người đều có tâm tư riêng, Đường Tuấn chỉ còn cách thanh Kiếm Nguyên Khí không đến một mét. Anh mạnh mẽ đánh ra một quyền, một đạo văn toàn màu trắng quấn quanh cánh tay của anh, nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào!



Một quyền phá vỡ mọi chướng ngại âm thanh!



Trương Viễn Quốc nhìn thấy một quyền này thì sắc mặt thay đổi: "Quyền Phá m Chướng, khó trách có thể giết được Đằng Vũ Vân! Một quyền này chắc chắn là một chiêu liều mạng của cậu đi. Đáng tiếc trừ khi cậu tu thành Đạo Thể Hậu Thiên trong truyền thuyết, nếu không thì cũng không chịu nổi một kiếm này của tôi!"





Leng keng leng keng!



Ngay lập tức, nắm đấm của Đường Tuấn đã nện lên thanh Kiếm Nguyên Khí. Sau đó dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, thanh Kiếm Nguyên Khí kia vỡ vụn từng chút từng chút một, lần nữa biến thành nguyên khí trời đất!



Thanh Kiếm Nguyên Khí và chuôi kiếm gần tám mét, ở khoảng cách này Đường Tuấn thi triển Phá m Chướng gần như còn không tới vài cái chớp mắt.







Trong Nhân Vương Kinh nói: Một cái búng tay của chúng ta mất 60 khoảnh khắc và chỉ trong một khoảnh khắc có chín trăm sinh mệnh sinh ra và mất đi!



Gần như ngay lập tức, một quyền của Đường Tuấn đã đánh nát thanh Kiếm Nguyên Khí! Quyền thế vẫn giữ lại tám phần uy lực, một quyền đập vào ngực của Trương Viễn Quốc, đánh nát trái tim của ông ta, rồi từ đó xuyên thẳng ra phía sau lưng!



Đường Tuấn chân đạp hư không, cánh tay xuyên qua ngực của Trương Viễn Quốc, xuyên qua ông ta như là một xiên kẹo hồ lô! Máu tươi nhỏ giọt từ không trung như mưa!



Trên mặt Trương Viễn Quốc còn lưu lại một nụ cười đắc ý, nhưng trong mắt lại là ánh mắt khiếp sợ đến cực điểm, đôi môi mấp máy: "Hậu Thiên Đạo Thể!"



Thanh âm cực nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe được!



"Đúng vậy. Thật không may ông biết quá muộn!" Đường Tuấn nhếch miệng cười, ngữ khí trầm lắng.



Trong mắt của Trương Viễn Quốc lộ ra vẻ không cam lòng, trong lòng tràn ngập hối hận vô cùng. Sớm biết Đường Tuấn có lá bài tẩy này thì ông ta tuyệt đối sẽ không ra tay! Đáng tiếc là đã muộn rồi! Ánh mắt của ông ta sáng lên vài cái, sau đó sụp đổ nhắm lại! Sức sống hoàn toàn biến mất!



Trong nháy mắt, Đường Tuấn phá Chỉ Huyền Kiếm, giết Thần Hải, chia sẻ sự sống và cái chết!



Bộp Bộp!





m thanh Đường Tuấn xuất quyền lúc này mới vang lên trong sân!







Toàn hiện trường nhất thời một yên lặng tĩnh mịch, tất cả mọi người đều nhìn Đường Tuấn đang nhiễm máu người trên không trung, như là gặp quỷ thần!







"Cứ như vậy mà chết."







Hoa Thanh nhìn bóng người ở trên không trung, lẩm bẩm như thất thần. Dưới đáy lòng sinh ra một nỗi sợ vô cùng.







Đằng Vũ Vân đã chết. Trương Viễn Quốc cũng đã chết. Hơn nữa còn chết trong tay cùng một người!







Dân tộc Mèo này còn có ai có thể là đối thủ của người trẻ tuổi này?














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.