Chương trước
Chương sau
Trong điện ngoại trừ tám vị trưởng lão dân tộc Mèo ra, còn có năm vị cao thủ tông sư như Huyền Long Tử, Mục Phương, Cố Bách Đường và năm người khác đi cùng với cao thủ tông sư Đường Tuấn, bọn họ cũng đều ngồi ở một bên.



Vẻ mặt Đằng Thiên u ám mà quỳ gối trong điện, vị này một ngày trước vẫn còn là thiếu vu chủ một nhân vật cao quý của dân tộc Mèo lúc này lại giống như tội phạm, đối mặt với sự xét xử của mọi người.





“Ngài Đường, cha con Đằng Thiên đã tàn hại các con cháu của dân tộc Mèo. Mặc dù Đằng Vũ Vân đã chết, nhưng cha con nhà họ Đằng vẫn không nhận được sự trừng phạt đáng phải nhận, theo như gia quy của dân tộc Mèo tôi, người phản loạn nên bị quăng vào Vạn Trùng Động làm mồi cho cổ trùng!” Một người trong đội ngũ các trưởng lão dân tộc Mèo đi tới, mang theo ba phần cung kính, bảy phần sợ hãi mà hỏi.



Trưởng lão này tên là Hoa Thanh, dựa vào vai vế mà nói thì là ông chú của Hoa Tiểu Nam, tu vi trên người đã đạt đến cảnh giới Chân Khí Hậu Kỳ. Ngoại trừ Đằng Vũ Vân ra, bên trong tổ địa, tu vi của ông ta thuộc loại uyên thâm nhất. Trước đó ông ta cũng có suy nghĩ sau khi Đằng Vũ Vân chết sẽ tranh đoạt vị trí đứng đầu của dân tộc Mèo, nhưng với một chưởng kia của Đường Tuấn.







Tất cả suy nghĩ của ông ta đều bị quét sạch đi, đối diện với Đường Tuấn lúc này, hoàn toàn không dám nảy sinh ra bất kỳ khác thường nào.



Đằng Thiên nghe được ba chữ: “Vạn Trùng Động”, cơ thể bỗng nhiên run rẩy, ánh mắt oán hận bắn về phía Hoa Thanh. Vạn Trùng Động là một trong những vùng đất cấm của dân tộc Mèo, ở bên trong nuôi nấng các loài cổ trùng và độc trùng của dân tộc Mèo. Nếu như người nào đó phạm phải những tội không thể nào tha thứ ở dân tộc Mèo thì người đó đều sẽ bị ném vào Vạn Trùng Động, bị Vạn Trùng cắn xé.



Khi anh còn là thiếu vu chủ, đã ném không ít người vào đó, thưởng thức bộ dạng đau khổ này của người khác, nhìn người đó chết đi từng chút một. Nhưng bây giờ lại đổi lại thành anh ta bị ném vào Vạn Trùng Động, nhưng mà anh ta đã tận mắt chứng kiến sự đau khổ này, thật sự là sống không bằng chết! Nhưng tuy nhiên hiện tại huyệt đạo toàn người anh ta đã bị khóa chặt. Được ban cho việc tự sát, cũng không thể nói được lời nào.



Đường Tuấn lại khoát tay áo, nói: “Chuyện này tạm thời để đó trước, chờ Tiểu Nam trở về rồi hãy nói.”





“Vậy xin hỏi ngài Đường, khi nào cô Hoa mới có thể trở về?” Hoa Thanh không nhịn được hỏi.







Dân tộc Mèo cuối cùng vẫn là của con cháu dân tộc Mèo, để một người bên ngoài đến quản lý, nếu nói ra thì thật sự là vô cùng nhụ nhã. Cho dù thực lực của Đường Tuấn có mạnh, nhưng trong lòng bọn họ vẫn cự tuyệt như vậy.







Đường Tuấn nói: “Cô ấy lên đường đi tìm các dòng khác của dân tộc Mèo để xin viện trợ, nếu nhanh thì hai ngày, còn chậm thì cũng có thể là mười ngày nửa tháng.”







“Xin viện trợ?” Hoa Thanh nhíu mày, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, sặc mặt đột nhiên thay đổi.







“Làm sao vậy?” Đường Tuấn nhạy bén nắm chắc được Hoa Thanh hỏi.







Hoa Thanh do dự một lát rồi nói: “Có chuyện này có thể là ngài Đường còn không biết, mặc dù vừa rồi Trương Thạch mạo phạm cậu là lệ thuộc vào nhà họ Đằng, nhưng nếu thật sự mà tính ra, thì anh ta nên được tính là người ở trong mạch chính nhà họ Trương của dân tộc Mèo.”







“Mạch chính nhà họ Trương?” Đường Tuấn có chút không hiểu.




Anh biết được từ trong miệng của bà Độc và Hoa Tiểu Nam là dân tộc Mèo chia làm chín mạch, nhưng cụ thể mấy mạch kia như thế nào lại không biết rõ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.