Chương trước
Chương sau
Đôi tay ông ta vung lên, hai luồng chân khí hoàn toàn đối lập giống như cuồng phong quét qua, một lạnh một nóng, một số lượng lớn ong muỗi độc trong không trung lộp bộp rơi xuống đất hết. Hoặc là bị đông thành băng nhỏ, không thì bị đốt cháy thành làn khói nhẹ.



“Thủy Hỏa Ý Cảnh! Thực lực của Huyền Long Tử chỉ sợ là còn mạnh mẽ hơn cả Từ Phong!” Đây cũng là lần đầu tiên Đường Tuấn nhìn thấy Huyền Long Tử thi triển ra Thủy Hỏa Ý Cảnh, có thể nói là khủng bố!



Vô số trùng độc bị giết chết, phát ra âm thanh nức nở chói tai.





Bảy vị tông sư liên thủ, giống như một cuộc hành quân bằng xe tăng thiết giáp, cứng rắn mở ra một con đường sống trong biển trùng độc này.



Nửa tiếng sau mọi người mới chạy thoát ra khỏi vòng vây của đám trùng độc, nhìn thấy những trùng độc đó không đuổi theo nữa, lúc này bọn họ mới dừng chân lại ở một mảnh đất trống trải trong rừng.







Tháo chạy trong tuyệt vọng suốt nửa tiếng đồng hồ, cho dù là cao thủ tông sư đều cảm thấy tinh thần mệt mỏi dị thường.



“Mụ già với con bé kia đâu rồi?” Hư Cửu Huyền quay đầu nhìn về phía sau, không thấy trùng độc đuổi theo nữa mới hơi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng ông ta thấy phía sau Đường Tuấn trống không, không có ai theo sau thì tức khắc lạnh mặt, gằn giọng nói.



Mọi người vội vàng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện bà Độc và Hoa Tiểu Nam không thấy đâu cả. Mới rồi bọn họ chỉ lo chạy bán sống bán chết, căn bản không phát hiện ra điều khác thường.



“Đường Tuấn, sao lại thế này?” Huyền Long Tử hơi hơi nhíu mày, hỏi.



“Thế mà còn phải hỏi à, chắc chắn là Đường Tuấn cố tình thả cho hai người kia chạy mất. Bọn họ là người dân tộc Mèo, những trùng độc đó có thể làm chúng ta bị thương nhưng không thể làm bị thương bọn họ được. Nếu không phải có người thả lòng, hai người bọn họ sao có thể đào tẩu dưới mí mắt chúng ta được chứ!” Hư Cửu Huyền lạnh lùng nói.



“Đúng không, Đường Tuấn?” Sắc mặt Huyền Long Tử cũng có chút khó coi.





Triệu Tuấn Phong nắm chặt thanh kiếm Tàng Đông trong tay, mặt lộ sát ý!







Đường Tuấn gật gật đầu, nói: “Không sai. Là tôi để cho bọn họ rời đi.”







“Huyết trì mở lại, đó là chuyện lớn với dân tộc Mèo. Bọn họ muốn đi liên lạc với mấy dòng học khác của Đường Tuấn, liên hợp lại đối phó với cha con Đằng Vũ Vân. Nếu không một khi Đằng Vũ Vân thành công, dân tộc Mèo sẽ không có một ngày bình yên được nữa.”







“Hừ! Thằng nhãi ranh miệng lưỡi sắc bén, đây chỉ là lời nói một bên của cậu, ai biết cậu có thông đồng làm bậy với hai người kia không, lừa gạt chúng ta chờ đợi.” Giọng điệu của Hư Cửu Huyền không tốt chút nào.







“Đường Tuấn, cậu quá xúc động. Chuyện như thế này thì hẳn là nên bàn bạc với chúng ta một chút. Dù sao bọn họ cũng là người dân tộc Mèo, chẳng may họ tiết lộ hành tung của chúng ta ra bên ngoài, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.” Huyền Long Tử trách móc nói.







“Tôi thấy thằng nhóc này có dị tâm, chúng ta dứt khoát liên thủ này thịt cậu ta ở đây luôn đi, tránh cho lại xảy ra chuyện gì nữa.” Hư Cửu Huyền liếm liếm môi, âm trầm lên tiếng.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.