“Giết bà ta?” Hư Cửu Huyền híp mắt nhìn bà Độc, nhíu mày, có vẻ như đang suy nghĩ về lời đề nghị này.
“Hư Cửu Huyền, ông dám?” Đường Tuấn đứng trước mặt bà Độc, bảo vệ bà ấy.
Ánh mắt của Cố Bách Đường cũng dao động qua lại trên người bà Độc, rõ ràng là cũng có chút rục rịch. Thứ có tác dụng thực sự với bọn họ là Hoa Tiểu Nam, bà Độc này cũng chỉ là râu ria. Nếu giết bà ta mà thu hoạch được ít tin tức nội bộ của Đường Tuấn, vậy thì chuyến đi này của bọn họ càng an toàn hơn chút.
Hơn nữa, nếu có thể mượn cơ hội giết Đường Tuấn, như vậy đợi đến sau khi tìm được bảo tàng bí mật thì sẽ ít đi một người tới giành chia báu vật với bọn họ!
Trong phút chốc, sát khi giữa sân bừng bừng.
Hoa Tiểu Nam bị đánh thức, cảm giác không khí đang đình trệ, bò xuống khỏi lưng Đường Tuấn, đứng chung một chỗ với bà Độc.
“Đạo sĩ Huyền Long Tử, ông thấy thế nào?” Bỗng nhiên Trần Thiên Dương lên tiếng nói.
Huyền Long Tử nhìn nhìn Đường Tuấn, than nhẹ một tiếng: “Thực lực của Đường Tuấn như thế nào, chúng ta còn chưa rõ ràng lắm. Nếu bây giờ đã lục đục nội bộ thì chỉ làm giảm xác suất thắng xuống. Thêm nữa, các vị đều là tông sư, chẳng lẽ còn bị một câu của người khác sai bảo sao.”
Trần Thiên Dương liếc nhìn Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345403/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.