Việc Vương Niên Khải ra tay và Đường Tuấn đáp trả đều quá nhanh, dường như có thể nói là chỉ trong chớp mắt. Bọn họ còn đang lo lắng Đường Tuấn liệu có bị đánh chết hay không, ai ngờ giây tiếp theo, Vương Niên Khải lại bị ném ra ngoài giống như bao cát lại còn trong tư thế chật vật như thế.
Lẩm bẩm.
“Anh, anh có nhìn thấy không?” Thẩm Linh Linh nuốt nước miếng, kéo kéo áo Thẩm Trung, kinh ngạc nói: “Vừa rồi Đường Tuấn chỉ dùng một đầu ngón tay?”
Thẩm Trung khiếp sợ nhìn Đường Tuấn, nhưng khóe miệng lại miễn cưỡng tươi cười. Đối mặt với câu hỏi của em gái, anh ta chỉ có thể gật gật đầu, nói: “Hình như là vậy.”
Thẩm Nhất Nam lúc này cũng lấy lại được tinh thần, tuy rằng sửng sốt nhưng ông không thất lễ giống như con trai và con gái của mình, chỉ là ánh mắt ông nhìn về phía Đường Tuấn đã có thêm nghi hoặc, khiếp sợ cùng với trịnh trọng.
Thực lực Vương Niên Khải như thế nào, Thẩm Nhất Nam hiểu rất rõ ràng, ngay cả võ đạo tông sư trong truyền thuyết cũng không có cách nào đánh bại anh ta một cách nhẹ nhàng như vậy. Như vậy chẳng phải là nói thực lực của Đường Tuấn so với võ đạo tông sư còn khủng khiếp hơn!
Sau khi Vương Niên Khải phun ra một ngụm máu, cảm giác đau ở ngực đã tốt hơn chút, chỉ là lục phủ ngũ tạng trong cơ thể dường như muốn đảo lộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345389/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.