Chương trước
Chương sau
Thẩm Linh Linh nhìn thấy không cần bản thân phải mở miệng hai người kia đã có xu thế giương kiếm sẵn sàng, trong lòng rất vui vẻ nên ngoảnh mặt làm thinh.



“Nếu tôi nói tôi không làm được thì sao?” Đường Tuấn nhìn Vương Niên Khải, nhẹ giọng nói.





“Hừ! Anh nhất định phải làm vậy! Nếu anh không làm vậy, tôi sẽ đánh gãy chân anh, khiến anh không thể bước xuống giường!” Trong giọng nói Vương Niên Khải mang theo sát khí mãnh liệt, châm chọc nói: “Không cần nghi ngờ! Thực lực của tôi không phải loại người thường như anh có thể nghĩ đến.”



Mũi chân anh ta xoay tròn nhẹ nhàng, gạch men sứ trên mặt đất lập tức phát ra âm thanh nứt nẻ, khe nứt như mạng nhện lan tràn chạy đến dưới chân Đường Tuấn.







“Thế nào? Chỉ cần anh nói không đồng ý, một khi tôi xuống tay tuyệt đối không nhẹ hơn cái này, đến lúc đó nếu anh bị tàn phế, cũng đừng trách tôi không cho anh một cơ hội.” Vương Niên Khải khoanh tay ôm ngực, ánh mắt nhìn Đường Tuấn ung dung vui vẻ, giống như mèo vờn chuột.



“Đường Tuấn, cậu nhanh chóng đồng ý đi. Cậu ta sẽ thật sự dám làm như thế đấy.” Thẩm Trung thấp giọng nói bên tai Đường Tuấn. Thực lực của Vương Niên Khải rất mạnh, hơn nữa làm việc gì cũng không hề cố kỵ, vốn dĩ chính là người điên. Nhưng mà anh ta có thực lực mạnh như vậy, đây mới là điều khiến người ta không biết làm thế nào.



Trên mặt Thẩm Linh Linh càng đậm ý cười, bị Vương Niên Khải đả kích như vậy, tên gia hoả Đường Tuấn này nên biết bản thân mấy cân mấy lượng đi.



“Rất lợi hại sao? Tôi thấy cũng chỉ có như vậy.” Trong khi tất cả mọi người đều đang chờ Đường Tuấn nói vài lời mềm mại, tạm thời thỏa hiệp nhưng Đường Tuấn nói một cách lạnh nhạt như vậy.



Thẩm Trung, Thẩm Linh Linh ngay tức khắc đờ đẫn ngay tại chỗ, tên nhóc này điên rồi sao? Thật sự dám nói như vậy với Vương Niên Khải, chẳng lẽ anh ta cảm thấy thân thể gầy yếu của bản thân còn mạnh hơn cả viên gạch men làm từ đá cẩm thạch dưới chân?













Đường Tuấn vừa dứt lời, không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.







Tim của ai nấy cũng đều run lên vì sợ hãi, sát khí từ trên người Vương Niên Khải toả ra, sắc mặt của anh ta âm u đến mức dường như có một luồng khí đen bao bọc lấy cơ thể. Đường đường là đại cao thủ có nội lực đỉnh cao, đối với anh ta, Đường Tuấn chẳng qua chỉ là một người bình thường nhỏ bé như một con kiến, chỉ cần tùy ý quơ tay là có thể nghiền chết hàng trăm con. Nhưng bây giờ anh ta lại bị con kiến ấy khiêu khích, ai có thể ngăn cản ý định giết người của anh ta?







Thẩm Nhất Nam định nói gì đó nhưng lại thôi, Đường Tuấn dù sao cũng là cháu trai của Đường Hạo, bọn họ còn có ân tình với gia đình họ Thẩm, ông ta khó mà ngồi yên làm ngơ được. Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Vương Niên Khải, lại nhớ đến bối cảnh phía sau anh, ông lại có chút ngần ngại.







Thẩm Nhất Nam do dự một lát, cắn răng nói: “Đường Tuấn, còn không mau xin lỗi Khải Niên? Khải Niên là thanh niên tuấn kiệt chân chính, chỉ cần cậu nói lời xin lỗi thật chân thành, cậu ấy sẽ khoan hồng độ lượng mà tha thứ cho cậu.”







“Quỳ xuống! Khấu đầu một trăm cái trước mặt tôi, tôi sẽ tha cho sự mạo phạm vừa rồi của cậu! Nếu không, chỉ có chết!” Vương Niên Khải nhìn chằm chằm Đường Tuấn, ngôn từ lạnh băng vô tình phát ra từ giữa môi anh ta.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.