Chương trước
Chương sau
"Tôi nghe nói rằng Chủ tịch công đoàn y học Việt Nam vẫn là một đứa trẻ, ra vẻ ta đây, tôi đoán không cậu ta chẳng có khả năng gì. Có lẽ là vì sợ nên không dám ra ngoài gặp chúng ta."



"Hừ! Tôi nghĩ tám chín phần mười là như vậy rồi. Ai ở đây không phải là một lương y nổi tiếng một nơi chứ, dám thờ ơ với chúng ta như thế này. Nếu hôm nay cậu ta không xuất hiện nữa, tôi sẽ tố cáo cậu ta.”



Nhìn thấy Đường Tuấn tiến vào, có mấy người lập tức quay ra nhìn, nói: “Người anh em, cậu cũng là tới xin gia nhập công đoàn Y học sao. Tôi thấy cậu vẫn nên về đi, đừng nói là cái tên chó hội trưởng lại không xuất hiện, cái công đoàn Y học này không cần làm cũng đi xuống được.”





Ánh mắt Đường Tuấn đảo qua đám người trong phòng đón khách, đại khái có hơn mười người, đa phần đều là nam trung niên từ ba mươi đến bốn mươi tuổi. Có lẽ bởi vì quanh năm tiếp xúc với dược liệu nên tất cả mọi người ở đây đều tản một mùi thuốc thoang thoảng.



Đường Tuấn khẽ gật đầu, ngược lại không vội nói ra thân phận của mình.







“Chàng trai trẻ, cậu còn trẻ tuổi à, không biết cậu học tập từ vị bác sĩ nào? Nói thử để cho chúng tôi nghe một chút, không chừng chúng tôi còn quen biết thầy cậu, thuận tay chỉ một chút y thuật cho cậu.” Có người lên tiếng trêu chọc nói.



Bọn họ ở trong phòng đón khách này đợi đã rất lâu, mãi mới có người tới, đương nhiên không nhịn được mà trêu chọc.



Đường Tuấn lắc đầu nhìn mọi người trong sân, khóe miệng hiện lên một tia châm biếm, nói: “Mấy người mà cũng xứng đáng so sánh với thầy của tôi sao?”



Vừa dứt giọng nói, bầu không khí lặng đi trong giây lát.



Đôi mắt của những người ở đây đều tức giận nhìn chằm chằm Đường Tuấn.



“Thằng nhóc thối, miệng lưỡi thật trơn tru!” Một gã đàn ông có dáng vóc khôi ngô bước ra, anh ta là một cao thủ đã luyện nội lực, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Tuấn nói: “Với câu nói vừa rồi của cậu, tôi có thể thay mặt thầy cậu dạy dỗ cậu, mau nói, thầy của cậu là ai, tôi đây muốn trực tiếp hỏi ông ta làm sao dạy dỗ ra một đệ tử khốn nạn như cậu?”





"Đúng vậy. Cũng không nhìn xem đây là đâu, cậu còn không biết, dám ở chỗ này lớn tiếng không biết xấu hổ. Cho dù là Vương Trọng Khang ở đây cũng không dám nói chuyện với chúng tôi như thế.”







"Nói đi! Ai là thầy dạy y thuật cho cậu? Phẩm chất y đức kém như vậy, tôi thấy y thuật của thầy cậu không chừng cũng rất bình thường!”







Chỉ vì một câu nói của Đường Tuấn, trong nháy mắt làm một đám người nhất thời la hét, muốn ép hỏi cho ra đến cùng thầy của Đường Tuấn là ai, giáo huấn Đường Tuấn tốt một chút!







Đường Tuấn nhìn gã đàn ông khôi ngô kia, khóe mỉa nở nụ cười mỉa mai, nói: “ Y thuật của thầy tôi thế nào còn chưa tới lượt mấy người nhận xét. Nhưng tôi thấy y thuật của mấy người thật sự rất kém cỏi.”







“Thằng nhóc thối cậu chưa từng thấy qua y thuật của bọn tôi, lại dám nói năng lung tung, cẩn thận cái miệng của cậu!” Có người lạnh lùng cảnh cảo.







Đường Tuấn thản nhiên nói: “Ồ. Vậy mấy người đều cảm thấy y thuật của mình rất giỏi, phải không?”














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.