Trong nháy mắt, cánh tay anh đã trở lại hình dáng ban đầu. Cái kim băng kia cũng dần dần tan ra.
“Kỹ năng rất tốt. Thế mà lại có thể bẻ gãy cây kim huyền băng của tôi. Tên bác sĩ ngu ngốc, lại dám dùng thủ đoạn để áp chế Hàn Linh Thể của con gái tôi. Cây kim huyền băng này cứ xem như là hình phạt nho nhỏ của tôi dành cho cậu. Nếu cây kim huyền băng ấy không thể giết chết cậu, vậy thì trước tiên tôi đây sẽ lưu lại cái mạng nhỏ này của cậu! Hừ!” Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên trong đầu Đường Tuấn, trong giọng nói mang theo thái độ cao cao tại thượng, dường như tính mạng của Đường Tuấn trong mắt cô chẳng khác gì một con kiến, không có bất kỳ phân biệt nào.
Kim băng hoàn toàn tan ra rồi biến mất, mặt dây chuyền ngọc bích trong Thức Hải của Đường Tuấn cũng trở lại bình tĩnh. Tuy nhiên toàn thân quần áo của Đường Tuấn lại ướt đẫm mồ hôi, trên mặt là biểu cảm sống sót sau tai nạn. Nhưng mà anh lại không có một tí vui mừng nào, ngược lại còn tức giận ngập trời.
Nếu anh không có được mặt dây chuyền ngọc bích vô danh này ở ngôi mộ trên núi, chỉ e rằng lần này anh thật sự sẽ chết.
Bị người như vậy hung hăng tính kế một lần, suýt chút nữa đã mất mạng, anh sao lại không giận được!
Đường Tuấn nặng nề thở hổn hển, cả người cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345362/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.