Chương trước
Chương sau
Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, đứng dậy, một chân đặt trên thái dương Từ Phượng hung hăng đạp xuống, mãi đến khi tiếng hít thở yếu ớt đó hoàn toàn biến mất trong không khí. Anh nhìn đám người Dược Y Cốc đang đứng xung quanh một lượt, trên mặt lộ ra ý cười vui vẻ, chỉ là trong mắt của đám người Dược Y Cốc thì nụ cười này lại vô cùng dữ tợn. Đến tận bây giờ Dược Y Cốc đều tự nhận hơn người một bậc, có quyền định đoạt sống chết của tất cả mọi người, nhưng bây giờ vị trí đã bị đảo ngược, bọn chúng dường như đã trở thành con mồi dưới móng vuốt của Đường Tuấn, không thể tự mình quyết định sống chết của bản thân.



“Ông nội, ông có thấy không? Con đã báo được thâm thù cho ông.” Đường Tuấn nhìn lên bầu trời, trong mắt có chút ướt át. Trong lòng các học trò Dược Y Cốc và đám trưởng lão, cung phụng cũng một mảnh lạnh buốt, ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi. Gần như bọn chúng đã hoàn toàn tuyệt vọng, thật sự không ngờ Đường Tuấn lại lớn mạnh như thế, trong năm quyền đã giết chết hai vị trưởng lão trong cốc, còn ai có thể là đối thủ của anh nữa chứ? Cũng không ai dám mở miệng chọc giận Đường Tuấn nữa, lúc này Tôn Khanh cũng đã đi tới sân đấu, đang nắm chặt tay đứng bên cạnh Tôn Vân Hoa, cũng không dám mở miệng nói lời nào.





“Đường Tuấn, đủ chưa? Cậu đã giết hai vị trưởng lão của Dược Y Cốc chúng tôi, trò hề này cũng nên kết thúc rồi chứ.” Hai mắt Tôn Vân Hoa đỏ bừng, giống như một con thú dữ sắp lâm vào điên cuồng.







“Không đủ! Bao nhiêu đây làm sao đủ!” m thanh Đường Tuấn lạnh lùng.



Nếu không phải Đường Hạo đột nhiên chết đi, nhà họ Đường cũng sẽ không phát sinh biến cố lớn như vậy, cha mẹ anh cũng không phải chết, em gái anh cũng sẽ không rõ tung tích đến tận bây giờ!





“Chẳng lẽ anh còn muốn diệt cả Dược Y Cốc của tôi?” Tôn Vân Hoa quát lên: “Dược Y Cốc bọn tôi là trụ cột quan trọng của y học, nếu cậu dám làm như thế, chính là tội đồ của toàn bộ ngành y học cổ truyền!”







“Trụ cột quan trọng? Tội đồ của toàn bộ ngành y học cổ truyền? Nực cười!” Đường Tuấn giễu cợt một tiếng, nói: “Lúc trước đòi đánh đòi giết tôi, bây giờ lại muốn chụp mũ lên đầu tôi à. Có tin nếu ông dám nói thêm một câu nữa, tôi sẽ lập tức giết sạch cả nhà họ Tôn mấy người hay không?!”







“Cậu!” Tôn Vân Hoa kinh hãi, nhìn thi thể Từ Phượng nằm trên mặt đất đang dần dần lạnh lẽo, cuối cùng cũng đã hiểu rõ Đường Tuấn trước mặt không phải là Đường Hạo tâm tính thiện lương kia, mà anh chính là một kẻ hung hãn với giá trị vũ lực vô cùng mạnh mẽ.







“Vậy cậu muốn thế nào?” Cuối cùng Tôn Vân Hoa cũng có muốn ý thỏa hiệp .







Ánh mắt Đường Tuấn lập lòe, bên trong lưu chuyển toàn là sát ý.







“Đường Tuấn, được rồi. Từ Phượng đã chết, nếu cậu tiếp tục động thủ, e rằng lão già kia sẽ không ngồi yên không để ý đến đâu.” Một tiếng thở dài truyền từ nhà chính hành y, Chung Khê San dẫn theo Hoa Tiểu Nam đi ra.














Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.