Động tác trong tay Từ Phượng dừng lại một chút, ánh sáng trong mắt không ngừng chớp động, sát khí đang phập phồng. Cuối cùng ông ta đảo ngược thanh kiếm Thanh Phong lại, nhìn Đường Tuấn nói: “Như vậy cũng tốt. Cho dù cậu thi đấu y thuật thắng hay thua, tôi đều phải giết cậu! He he. Năm đó tôi cũng từng nói qua những lời này với ông nội cậu. Đáng tiếc lão già đó cố tình không tin. Nói thế thì ông ta giờ dưới suối vàng chắc là hối hận lắm lắm đấy. ha ha ha.”
Nói xong, Từ Phượng động đậy cơ thể nháy mắt đã biết thành tàn ảnh, nhanh chóng biến mất giữa cánh rừng.
Hồ nguyên khí bị tổn thất nhiều như vậy, ông ta phải nhanh chóng đi báo cho Tôn Vân Hoa, đến lúc đó chắc chắn Chung Khê San cũng sẽ bị phạt theo, vậy thì ông ta sẽ thuận theo tự nhiên trở thành đại cung phụng của Dược Y Cốc rồi.
Đường Tuấn nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Từ Phượng, vốn dĩ anh cũng không muốn để cho Từ Phượng chạy mất nhưng mà Chung Khê San không cho anh có cơ hội ra tay.
“Vì sao? Ông nội tôi là do ông ta giết, vì sao không cho tôi báo thù!” Đường Tuấn gần như rít gào mà nói ra những lời này.
Chung Khê San thở dài, có chút đau lòng nhìn Đường Tuấn, nói: “Bởi vì cậu còn phải thi đấu y thuật với Dược Y Cốc. Đây là tâm nguyện của ông nội cậu. Nếu bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345336/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.