Thời gian trôi qua từng chút một, Chung Khê San dùng chân khí nấu hồ, trên mặt hồ được bao phủ bởi một tầng nguyên khí hơi nước nhàn nhạt, bao trùm toàn bộ khu vực bao gồm cả phạm vi dãy nhà gỗ trong, người ở bên ngoài chỉ có thể cảm giác được dao động khiến tim đập nhanh từ giữa phát ra, hoàn toàn là không thấy rõ bên tình huống chi tiết bên trong lắm.
Mặc dù trong lòng rất nhiều học trò của Dược Y Cốc cảm thấy nghi hoặc, nhưng lại không dám tiến đến nhìn trộm, bởi vì đó là khu vực riêng thuộc về các cung phụng. Nếu như xông vào, lại phát hiện ra là vị cung phụng nào đó đang luyện công thì đó chính là tội chết!
Mà ở cách hồ nguyên khí vài trăm thước trong nhà Nghên Tân, ngài Tô và Diệp Thanh Phương hai người đang dựa vào lan can nhìn về phía xa. Bắt đầu từ giữa trưa, cái hồ nước kia đã bị sương mù bao phủ, cho dù ngay cả ánh nắng gay gắt nhất vào buổi trưa cũng không thể làm tan lớp sương mù ấy đi, điều này đương nhiên khiến cho bọn họ chú ý.
“Ngài Tô, cuối cùng nơi đó đã xảy ra chuyện gì?” Trong mắt Diệp Thanh Phương có hơi khó hiểu và sợ hãi.
Đôi mắt ngài Tô gắt gao mà nhìn chằm chằm vào nơi đó, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và tham lam, nói: “Đó là nguyên khí. Có một loại năng lượng rất bổ ích đối với người tu luyện võ đạo.” Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-than-thanh-y/3345327/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.